Nhưng thâm tâm luôn thắc mắc cái duyên phận ấy. Nga cũng đồng cảm nghĩ vừa lại bạn học đại học, bây giờ đồng nghiệp “lửa gần rơm” tránh sao khỏi thành vợ chồng. Cả hai chúng tôi âm thầm chịu đựng, bởi lễ giáo cách ngăn…
Tôi biết anh Tùng đang độc thân, giới thiệu Nga cho anh, cả thị trấn nhỏ cư dân thưa thớt, có được cô gái da vàng, mũi tẹt có học làm vợ thì phúc muôn đời. Họ tìm hiểu nhau và đi đến hôn nhân, gần hai năm. Khi Nga rời đây vừa mất người kế toán trưởng tin cẩn, người tình.. đầu óc tôi bấn loạn mất ăn mất ngủ nhiều ngày.
Tôi điện thoại về trường qua bà cố vấn học đường. Duyên vừa đổ kỳ nầy, tôi khuyến dụ nàng đến đây như Nga lúc trước. Thật dễ thương người con gái có mái tóc thề dài ngang lưng, thân hình mảnh mai, đôi chân thon cao, ngang tầm tôi, đi đứng uyển chuyển, nàng làm rung động con tim tôi. Do ăn chung, đi lại nhiều ngày mẹ tôi để ý chấm: nết na, ngôn hạnh. Vậy thì còn gì bằng, chúng tôi cưới nhau cùng làm việc chung. Nhưng hình ảnh Nga vẫn cứ còn lởn vởn: “một hình ảnh khổ đau, một thứ ngoại tình trong tâm tưởng” khó nói ra.
Tôi ngẫu hứngkhông rõ câu thơ xuất xứ từ đâu, của ai:
“Yêu thương níu lại rồi tình tự”
Ba gia đình đọc truyện hay nhất
Chúng tôi sống xa nhau hằng ba, bốn trăm cây số chỉ có dịp cuối tuần, lễ lớn mới tụ hội về họp mặt vui chơi, dịp tốt về văn phòng trung tâm, cao ốc ba từng có đất rộng chung quanh. Tầng trên cùng là phòng ngủ: Micheal và gia đình cũng phòng vảng lai chung cho khách.