VN88 VN88

Đọc truyện mới nữ thư kí Thu Hương

Sáng hôm sau, lúc xuống ăn sáng ở phòng ăn ở khách sạn gặp ông Phú, Thu Hương chỉ lí nhí chào mà không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta. Ông Phú thì vẫn tự nhiên cười nói như không. Lúc ngồi cùng ăn ông ta không hề đá động gì chuyện hôm qua cả mà chỉ ân cần hỏi cô có ngủ được không, có mệt lắm không… Ông Phú hỏi những câu thăm hỏi sức khỏe rất bình thường như mọi khi, nhưng Thu Hương thì lại cảm thấy như ý ông muốn hỏi sau chuyện ân ái hôm qua cô có mệt không, má cô tự nhiên hồng lên vì xấu hổ. Suốt bữa sáng, hầu như Thu Hương chỉ cúi mặt ngồi ăn và dạ vâng những câu hỏi han của ông xếp. Lúc ăn xong đứng lên, ông Phú nói với cô:
– Anh biết em đang suy nghĩ nhiều về chuyện tối qua…bây giờ chúng ta đi làm việc đã, chiều anh em mình sẽ ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, em có đồng ý không?

Khẽ gạt mái tóc sang bên, Thu Hương khẽ gật đầu. Suốt sáng hôm đó họ đi làm việc với đối tác. Đến tận 3 giờ chiều công việc mới xong. Chia tay với đối tác xong. Ông Phú quay sang bo cô lên xe đi với ông. Đến một quán cafe yên tĩnh, ông ta đưa Thu Hương lên tầng 2 của quán. Vào giờ này, trên tầng 2 của quán cafe không có một ai khác ngoài họ. Gọi mỗi người một ly cafe xong, đợi người phục vụ đi xuống gác, ông Phú đi thẳng vào vấn đề với Thu Hương. Ông phân tích rất dài là chuyện này vô hại, cả hai bên cùng vui vẻ, không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc gia đình nếu chồng cô không biết và anh ta cũng không thể biết được nếu như Thu Hương không thú nhận. Hơn nữa nếu Thu Hương chấp thuận thì cô sẽ rất có lợi, ngoài chuyện tăng lương, trước mắt ông Phú sẽ đưa cho cô ngay một khoản tiền lớn để cô đổi xe máy như mơ ước của cô. Ông cũng nói thẳng là nếu cô không đồng ý thì ông đành phải cho cô thôi việc. Thu Hương ngồi im lặng hồi lâu nghe ông Phú nói. Cô không biết phải trả lời như thế nào? thực tình thì cô cũng không phản đối hoàn toàn những gì ông Phú nói, đêm qua cô đã suy nghĩ mãi rồi, cô không dám nghĩ đến việc bị đuổi việc, nhưng cô cũng không thể mở miệng trả lời là cô chấp nhận ân ái với ông ta được. Thực ra ông Phú cũng là một người tốt trên nhiều phương diện, chỉ có điều ông ta có nhu cầu về khoản đó, hơn nữa ông lại ở vị trí thuận lợi để có thể thoả mãn cái ham muốn đàn ông của mình. Điều này thì cũng không có gì là trái tự nhiên có. Như hiểu được sự khó xử của cô, ông Phú bảo cô không cần phải trả lời ngay là đồng ý hay không đồng ý mà cứ im lặng là đủ rồi. Sau đó họ về khách sạn. Ông Phú bảo anh lái xe cứ về nhà họ hàng ở Hải Phòng, để xe cho ông tự lái, đến chiều mai thì đến khách sạn để về Hà nội. Đợi anh lái xe đi rồi, ông ta quay sang bảo Thu Hương sắp xếp hành lý trả phòng khách sạn để đi Đồ Sơn với ông. Thu Hương ngơ ngác:
– Em tưởng chúng ta ký xong hợp đồng rồi cơ mà.
Ông Phú cười bảo cô:
– Anh là giám đốc của em phải không? thế thì anh bảo em đi xuống đó có việc với anh thì em cứ đi. Anh đảm bảo an toàn tuyệt đối cho em.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.