Ngoài trời bỗng nổi cơn gió lôc quay cuồng. Những tào lá sào sạc cọ vào nhau trongbóng tốivừa lan ra thực nhau. Mặt trời mới lặn mà ngoài đường đã nhá nhem rồi. Những con đường đất không ánh đèn điện trong con xóm hoang vu này chỉ còn thấy lờ mờ. Nhất là trong nhà chưn thắp đèm, bóng tối càng xập sịt hơn. Năm ẩu kéo nhẹ bé Hai vào lòng mà không còn cái cảm giác nhấp nhổm như mấy bữa trước, chỉ sợ có người trông thấy cử chỉ âu yếm của chàng với bé Hai.
– Bây giờ trong nhà chỉ còn hai đứa tụi mình, bé Hai có sợ không?
Bé Hai ngây thơ hỏi:
– Sợ cái gì hả chú?
– Bé không biết sao?
– Chú không nói làm sao cháu biết.
– Nếu chú không nói mà chú làm cháu sợ thì sao?
– Chú có gì đâu mà sợ.
– Nhỡ chú thương cháu thì sao?
– Thì cháu cũng đang thương chú vậy.
– Không phải như thế đâu.
– Vậy chứ như thế nào hả chú?
– Cháu muốn thế nào đây?
– Cháu đâu có biết.
Thân thể Năm Ẩu đã nóng lên hừng hực. Nhưng chàng cố kìm hãm. Nếu không tính dùng bé Hai để luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim thì có lẽ chàng đã đè con bé ra tự nãy tới giờ lâu rồi. Thật là rắc rối với những luật lệ khắt khe của môn phái này. Bùa Yêu phải được luyện với một người con gái con trinh trắng thì mới linh. Hơn thếnữa, không được phép thất bại trong vòng 7 ngày đầu tiên liên tục này. Cho tới ngày thứ 8 thì người thầy muốn làm gì thì làm cũng không sao. Nhìêu khi lại còn làm cho chiếc Bùa Yêu vừa luyện được thêm mạnh mẽ hơn nữa.