Hết bài nhạc, Oanh quay lại liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Phong, cô cũng bồi hồi, thấy tội tội. Hắn thán phục cô, hay giả nai? Bước lại nới bớt dây buộc, cô nói giọng bớt gay gắt:
– Chàng tí hon! Muốn nhìn gần hơn không? Em đảm bảo đàn bà đàn ông Việt Nam không có người nào có được cơ thể như thế!
Phong nuốt nước miếng. Hắn bây giờ giống như con nai con trong miệng “gấu mẹ”, thật “trong trắng”, đáng thương. Oanh bước lại máy cátset, chọn bài. Lần này là một bài nhạc tiết tấu nhanh, nhưng khá êm dịu. Không, nó không êm dịu, sỡ dĩ nó mang vẽ êm dịu vì nó mang màu sắc khích động, gợi tình. Phong nghe có cả tiếng rên rĩ như là tiếng ? làm tình trong lời nhạc vậy.
Oanh bước ra giữa nhà, cô nói:
– Nhìn cho kỹ nhé!
Thân thể nàng lại hòa vào tiếng nhạc. Lần này không cuồn cuộn dâng trào, mà là lã lướt, thanh thoát. Không rắn rỗi, bạo hành, mà là uyển chuyển, phù phiếm như gió đưa. Nó khác hẳn hoàn toàn với lúc nãy. Phong có cảm giác nếu nàng nhỏ đi một chút, thì chắc chắn đó là cơ thể của Dương Quý Phi, hay của Tây Thi, đáng để cho người yêu, người quý. Khi không gồng lên, cánh tay dềnh dàng của nàng săn chắc, tròn lẵn như ngọc chuốt, chỉ có điều hơi to tí thôi. Cái ngực trước kia toàn là cơ, giờ để lộ ra hai trái đào tơ căng cứng, nhô thẳng về trước. Mỗi gò ngực như ngọn Hy Mã Lạp Sơn (Hymalaya), biết bao người muốn leo, leo mãi để rồi rốt cuộc nhiều người bỏ xác không về.