VN88 VN88

Đọc truyện mới trở về quê hương mới hay

– Gì mà giấu giấu diếm diếm, che che đậy đậy đó, đưa coi coi!

Cánh tay bị kéo bật ra rồi, hắn bèn che mặt vậy, không dám nhìn. Không khí đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở của hai người. Cái tay to bè ngập ngừng. Dừng lại. Rồi tiến! Ngừng! Tiến! Cuối cùng nó vuốt ve bên ngoài, xong lại thò vào trong, móc thằng em của hắn ra.

– “Á? a ?.á” – Hắn hét!

– “Á cái gì mà á ? thằng em của hắn cự lại ? cha che mắt tui hoài, để tui ló mặt ra đời làm ăn chút xíu chứ”

– Hừ, khiếp!” ? Oanh dè biểu

– “Á, đại ca ơi, cứu em, cổ nắm đầu em ngắt nhéo kìa trời!”

– “Hừ hừ, cho đáng kiếp mày, cãi lời tao ? á đau, nhẹ nhẹ tay cái, qủy cái? đau!”

Mặc tình hắn la hét, Oanh lúc bóp lúc vọc, lúc nhẹ nhàng vuốt ve, lúc mạnh tay cấu nhéo làm hắn chảy cả nước mắt, van xin trối chết:

– Chị Hai ơi nhẹ nhẹ dùm em cái, đau quá!
– Hì hì, ngộ quá hen, của con trai mắc cười quá! Im lặng nào, đáng đời!
– Bóp người ta muốn lòi con mắt mà biểu im sao im được ? hắn mếu máo.
– Ừ thì nhẹ ? Bé bự trả lời.

Quả thật kỳ này ả nhẹ tay bớt, hết xăm xoi lại nắn vuốt. Thằng em của Phong được thể vươn thẳng người, khoái trá cười ha hả, nước dãi nhễu ra chút ít làm tay cô nàng ươn ướt, cô ả càng khoái chí làm nhanh hơn, hết kéo cái đầu khất của thằng em hắn ra lại cào cào miếng da. Việc làm này làm hắn trợn trắng con mắt, và bị kích thích không kể gì xiết. Thân hình hắn bắt đầu giật giật, một dòng điện buốt từ óc đến tận xương cùng. Hắn than thầm, phen này chắc chết. Bèn thều thào:

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.