Thằng Minh nhìn tôi (thật ra lúc nó nhìn tôi thì người không biết tưởng nó liếc đi đâu không hà) như người từ cung trăng rơi xuống rồi cười mĩa mai:
– Mày cóc mà chê ễnh ương!
Trở về quê hương đọc truyện mới
Nó nói làm tôi cũng hơi nhột, tôi bèn ngoan cố liếc nhìn lại một cái cho tường tận, ai ngờ cái em to đùng như voi ngồi kế bên em áo xanh đó tình cờ quay lại, thấy tôi nhìn bèn trợn mắt liếc một cái, tôi sợ quá thụt luôn.
Thằng Minh không ngờ cái tướng lanh chanh vậy mà hay, chỉ mới vài bữa không biết nó mồi chày thế nào, mà em áo xanh đã chịu đèn, lại rủ đến phòng chơi. Nó bèn rủ tôi theo cho có đôi có bạn, tiếng là tạo cơ hội cho tôi nhưng thật ra là cho hắn đỡ ? khớp.
Ký túc xá nằm trên đường Trần Hưng Đạo, thật là đông sinh viên. Hai thằng tôi phải leo tận lầu bốn, thở hào hễn mới tới được phòng của bọn con gái đó. Ký túc xá này chỉ dành cho sinh viên Kinh Tế và Tổng hợp, không ngờ tụi này học Bách Khoa mà thuê đươc, cũng hay.
Vào phòng, thằng Minh lo châu đầu vào nhỏ Vân tâm sự này nọ. Tụi nó cùng quê Quãng Ngãi nên câu chuyên ít nhiều cũng dễ thân. Trong phòng còn một người nữa, nó phân công cho tôi tiếp chuyện. Và một điều xui xẻo cho tôi: người con gái mà tôi được hân hạnh diện kiến là Bé Bự của ngày khai trường khi nào.