– Cái hàng rào này gai chi mà lắm thế?
Gã lầu bầu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Rón rén đến bên cửa sổ, gã nhìn vào. Không tin được! Tim hắn muốn đứng lại!
Oanh đang ở đó! Cô ta gần như trần truồng. Và hắn đột nhiên hiểu rằng tại sao Oanh lại làm như thế: không có đồ đạc nào có thể chịu nổi những bắp thịt nổi vồng lên như thế mà không rách toát ra, và cô ta “uổng trờ” là phải lắm. Nhìn cái cổ dày và to nung núc cơ bắp, nhìn xuống gò ngực căng đầy cơ bắp như lực sĩ thể hình, Phong có cảm tưởng đây là một chàng trai chứ không phải là con gái. Nếu không thấy cái núm vú hơi to, thì với thân thể nhuễ nhại mồ hôi thế này, và cái hạ thể phẳng lì hơi nhu nhú chứ không dài thòng thằng em trai lúc lắc thì chắc Phong nghĩ đó là Anh Hai của Oanh lắm.
Nhìn từ từ xuống phía dưới, Phong thấy cơ thể của Oanh nung núc là thịt, từng làn da thớ thịt thật là rắn chắc. Cái eo thon nhỏ hình chữ V. Cái mông đít u lên một thớ thịt dầy chứ không tròn trịa như mấy cô biễu diễn thể dục thể hình trên TV. Khuôn ngực của Oanh dường như nhỏ hơn hết so với các bộ phận còn lại trong cơ thể, nhưng đã to bằng nữa trái dưa hấu rồi.
Tuy nhiên, cái đập vào mắt Phong nhiều hơn hết là những gì Oanh đang giữ trong tay. Đó là những cục tạ to lớn. Đã từng vô nhà văn hóa quận 5 tập chơi ít tháng, Phong biết mấy cục tạ này ít nhất cũng 20 kg một vòng. Cỡ Phong bỏ vô hai cục một bên đẫy hai cái là hết sức, toi cơm rồi. Đằng này Oanh chơi mỗi bên 4 cục, lại thêm mấy cục nhỏ nhỏ 2-3 kg nữa. Oanh lẫm nhẫm đến đến cái 3-8 rồi ?. Bắp thịt tay của Oanh vồng lên như trái banh lông, cánh tay đó so ra còn lớn hơn bắp đùi của hắn nữa.