Rồi lão cho tôi biết, nếu đốt con vật này thành tro bỏ vào nước cho ai uống, chỉ năm phút sau kẻ đó sẽ động tình điên cuồng. Ngày trước, khi y học chưa phát minh ra các loại thuốc khích dâm, chất tro này đã làm hại không biết bao nhiêu đời con gái.
Tôi nghe xong, thừa lúc lão không chú ý, âm thầm bớp chết con bửa củi bỏ vào túi, rồi làm như không quan tâm đến chuyện “ma quỷ” đó, tôi bĩu môi:
“Tưởng chuyện gì ghê gớm, ra chi vậy. Bây giờ thiếu gì thuốc, bác Tư.”
“ừ tôi nói là nói lúc xưa cơ.”
Từ giã lão bộc tôi vội lên nhà tìm một ống lon sữa bò bỏ con bửa củi vào mang xuống bếp nướng. Con vật cháy chỉ còn lại nhúm tro nhỏ xỉu, tôi dùng giấy gói lại, cất kỹ, nghĩ biết đâu sê có lúc hữu dụng, vì tuy tôi cồ nghe nói đến những loại thuốc kích dâm nhưng chưa bao giờ thấy và cũng không biết mua ở đâu.
Tôi xuống tới nhà bếp, chị Hai đang nấu cơm. Nhìn trước nhìn sau không có ai, tôi nhón gót đến sau lưng chị, bất thần lòn tay ra phía trước, ôm gọn hai trái vú đồ sộ, bóp nắn. Chị Hai giật mình, nhưng khi nhận ra tôi chị nguýt dài:
“Đồ quỷ Làm người ta hết hồn.”
Tôi cười:
“Hết hồn mà có teo không,. ”
Chị Hai lại nguýt dài. Tôi thừa tháng xông lên, thọc tay vào quần chị, xoa lên mu lồn, móc ngón tay vào khe hở. Nước nhờn trơn nhớt trên những đầu ngón tay. Chị Hai quay ngang quay dọc ái ngại:
“Thôi thôi… để tối… Thầy mợ thấy bây giờ.”
“Yên trí, ổng bả qua nhà chú Huân đánh chắn rồi.”
Mát chị Hai sáng lên. Chị bỏ chiếc xoong nhôm đang cầm trên tay xuống, ôm tôi siết mạnh. Chị hôn lên tóc tôi, mắt tôi, miệng tôi, nụ hôn trườll ra phía sau gáy, bò lên hai vành tai. Tôi nhột nhạt tê mê. Chị mở vội khuy quần của tôi thọc tay vào cầm dương vật đã căng cứng mần mò. Tôi muốn đụ chị hết sức. Nhớ một lần cách đây vài hôm, cũng tại chỗ này, tôi đã tụt quần chị ra, bế chị ngồi trên bệ bếp, đẩy một chân chị gác lên tủ chén bát, chân kia trên vai tôi cho âm đạo mở rộng ra, rồi mở tủ lạnh lấy một chùm nho, nhét từng trái vào cái hang sâu ướt nhẹp. Chị Hai rú lên:
“Tú chơi gì kỳ vậy, dập hết ở trong bây giờ.”
Tôi không trả lời, tiếp tục nhét thêm năm sáu trái nữa.
Chị Hai dấy nẩy:
“Đầy nghẹt rồi, chị thốn lắm.”