Sau tuần đầu, mọi cảm giác hứng thú, hăng say với công việc của cả hai chúng tôi đã biến mất. Chúng tôi thật sự hụt hẫng khi đối mặt với một sự thật phũ phàng: Cty không muốn chúng tôi xía mũi vào công chuyện làm ăn của họ, họ nhận chúng tôi vào thực tập chẳng qua là chuyện chẳng đặng đừng. Bà phó phòng kêu cả hai chúng tôi lên và phán : “Hai em cứ ngồi chơi, chả cần làm gì đâu … gần hết kỳ thực tập thì chị đưa tài liệu cho mà copy … bảo đảm điểm cao … hehehe …” Thế là xong, cả hai chúng tôi ngao ngán, vì phải trải qua những hai tháng “thực tập” chết tiệt : sáng vào Cty – đọc báo – xem các tài liệu “vô bổ” của Cty – đọc báo – chơi carô – lướt internet (nếu máy rãnh) – ăn trưa – nghĩ ngơi – chơi ca rô – lướt internet – … – ra về !!!
Nhưng nhờ vậy, cả hai chúng tôi càng ngày càng thân nhau hơn vì đồng cảm với nhau. Không có việc gì làm, tôi càng để ý Nhi nhiều hơn, và càng ngày càng nhận ra những nét hấp dẫn, bốc lữa của thân hình của em ẩn dấu sau những lớp vải mong manh … Hình như Nhi cũng nhận ra điều đó, nên càng chăm chút vẻ bề ngoài hơn … Có hôm em mặc áo quá mỏng làm tôi như đứng tim khi nhìn thấy gần như toàn bộ đôi gò của em căng cứng tràn đầy nhựa sống nép mình khó khăn trong cặp bra chật chội … Những hôm đó, tôi chơi carô mà đầu óc để đâu đâu … có lúc cả bốn mắt của hai đứa nhìn nhau, tôi lúng túng còn em thì cười tinh quái … Đó thật sự là những rung động đầu đời …