Hôm sau nhà thật yên tĩnh, mọi người đều dậy trễ. Bữa cơm tối cũng không kéo dài vì hôm sau gia đình Châu về Sài Gòn rồi.
Châu lên giường nằm sẵn, háo hức chờ chị Thúy lên đi ngủ để được hôn và xoa vú cho chóng nẩy nở. Đồng thời em cũng muốn hỏi chị về cái vụ nước nhờn kia. Đêm mùa hè ở Đà Lạt vẫn lạnh hơn cả những ngày gần tết ở Sài Gòn. Châu la oai oái khi Thúy vừa tắm xong, người hãy còn lạnh, từ nhà dưới lên ôm nàng. Thúy reo vui:
“Ấm quá! Ấm quá!”.
Mấy phút sau, hơi nóng từ người Châu và chăn ấm chuyền sang làm hai chị em đều thấy dễ chịu. Cái lò sưởi điện càng làm căn phòng thêm ấm cúng.
Thúy kéo em nằm lên người rồi
hôn nhau như tối hôm trước. Họ bắt đầu thấy nóng. Thúy đề nghị cởi trần ra cho ngực cọ xát vào nhau mới sướng. Châu náo nức nghe theo. Hết nằm đè lên nhau, họ lại nằm nghiêng cho tiện xoa bóp vú nhau. Đến lượt Châu góp ý kiến:
“Hai chị em mình cứ vuốt ve nhau mà chưa được nhìn tận mắt xem sao?”
“Ừ nhỉ! Bây giờ chỉ có hai đứa mình với nhau, cần gì che đậy nữa?”
Hai người tung chăn ngồi dậy ngắm vú nhau rồi ra đứng trước tủ gương so sánh. Hai cặp tuyết lê đều cân đối. Nhưng vú Châu còn cao và nhọn, đứng thẳng như hình chóp nón; nếu mang nịt vú thì cũng che cho phải phép chứ không có công dụng nâng đỡ gì cả. Trái lại vú Thúy đã nẩy nở hoàn toàn. Nhìn nghiêng thì nửa trên giống như của đứa em nhưng đầy đặn hơn. Trái lại nửa dưới không còn là một cạnh của hình chóp nửa mà là đường cong của một hình bán nguyệt. Sức nặng của bầu vú mang một vẻ già dặn lôi cuốn và chứng tỏ sự cần thiết phải đeo nịt vú. Quần vú Châu màu nâu hồng, còn của Thúy tuy cũng chỉ lớn bằng của em nhưng lại có mầu hạt dẻ. Riêng núm vú nhỏ như nhau, đỏ tươi. Nhưng vì quầng vú Thúy màu nâu sậm nên đầu vú đỏ tươi nổi bật hơn của Châu.