Rồi cứ thế, mỗi chiều tôi đều ra mương tắm như không có ai dòm ngó. Mỗi lần, đều có sự hiện diện của bác Tám, kỳ lạ thay, điều đó làm tôi thấy vui vui. Bác gái thì mù lòa đương nhiên không biết, còn bác trai cũng chỉ ngó lơ đôi ba lần, nhưng đa phần tôi chỉ để bác nhìn sau lưng.
Sau hai tháng tắm trong hoàn cảnh vậy, tôi dần dà không còn cảm thấy e ngại nào trước mặt bác Tám. Sức mạnh tình yêu chăng ?, tôi tự hỏi, rồi cười xòa. Và từ lúc đó, tôi quyết định không núp sau cái lu nữa, cứ tự nhiên tắm, tắm như cái thuở tôi còn thật nhỏ chạy long nhong, trần truồng trong khu này, dưới cơn mưa hè mát mẻ.
Có một vài lần tắm, vô tình tôi nhìn sang, và thấy bác trai khẻ xoay đầu tránh né ánh mắt tôi, bác rõ ràng nhìn đã khá lâu, nhưng vội vàng quay đi nơi khác. Thái độ của bác làm tôi yên tâm hơn, có phần thấy gần gũi với bác, vì bác quả ư là một quân tử ! Khiếp, tự bao giờ mà tôi biết bào chữa cho bác, bảo bác là quân tử, có lẽ dưới cặp mắt “nhân tình” ai cũng là một vị yên hùng ! Có lẽ vì cớ đó, đôi khi tôi mơ tưởng hảo huyền, mơ rằng bác là ba tôi, hay một bậc trưởng giả nghĩa hiệp nào đó đến đây để cứu giúp gia đình tôi ra khỏi cảnh nghèo đói, giúp cho tôi có ăn có học đàng hoàng như con người ta, nếu được chắc tôi thương người đó lắm. Mà giả như bác là ba tôi thiệt, thì chuyện ông nhìn đứa con gái nhỏ của mình tắm cũng không phải là điều lạ chi. Tôi cho là vậy, càng thêm vững dạ.
Có lẽ từ cái ý nghĩ đó mà tôi dẹp hết những sự ngại ngùng gì trước mặt của bác.
Tôi bắt đầu sang thăm hai bác thường xuyên hơn. Hễ có dịp là tôi sang thăm. Ban sáng, khi bác trai lên rừng cao su, tôi qua thăm bác gái, thường trò chuyện với bà một lát rồi mới đi làm, công việc đào bới đôi khi cũng cực những chỉ cần làm nhanh cũng kịp lúc. Tôi vốn còn trẻ, sức dai lắm, chuyện gì rồi cũng xong. Ban chiều, khi bác trai trở về từ rừng cao su, tôi lại sang thăm, và hay mang trái cây hái trên rừng, để biếu hai bác. Bác gái rất tốt với tôi, thường hay vuốt đầu tôi và kể chuyện ngày xưa của bà, và nhất là chuyện thằng con trai trên tỉnh. Riêng bác trai, người ít nói, lầm lì, chỉ nói dăm ba câu khi thấy mặt tôi. Nhưng tôi biết bác cũng để ý đến tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.
Đến năm tôi 16 tuổi, tức là 2 năm sau, tôi có thể nói rằng sự quan hệ giữa tôi và bác càng thắm thiết. Với bác gái, bác thường bảo, bà thích tôi làm con dâu của bà. Bác trai có phần mật thiết với tôi hơn trước, nhiều. Bác thường mang những đoản cây cao su về lắp ráp cho tôi những đồ vật dụng trong nhà như cái tủ, cái ghế và tỉ mỉ hơn là chiếc bàn xinh xắn và căn nhà tranh nho nhỏ, để cất những lá cây ngộ nghĩ sưu tầm được hay những hòn sỏi đủ màu tôi nhặt trên rừng. Tôi đoán bác nhớ đứa con trai nên giành hết tình thương cho tôi, hay vì một lý do nào đó, tôi thấy bác một ngày một thân thiết hơn với tôi.
Có tin chăng, dạo đó, dù đã ở cái lứa tuổi dậy thì, tôi cũng vẫn còn ra ngoài mương múc nước tắm. Bác trai vẫn ngồi đó cùng bác gái nhìn trời, hưởng gió và thỉnh thoáng ngó … tôi tắm. Ở cái tuổi mới lớn này ai cũng biết, con gái bắt đầu trổ mã, ngực nhô lên, mông phóng ra, lông bắt đầu mọc ra ở hai bên nách và bẹn. Thật mắc cỡ ghê gớm lắm, nếu có ai lỡ nhìn thấy. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không e thẹn giống như các cô gái khác. Tắm trước mặt bác trai, tôi thấy thấy thật hữu lý, là lẽ thường làm sao! Phải nói rằng thời gian quen biết bác trai khá dài như vậy, đã khá đủ cho tôi trở nên quá tự nhiên. Má tôi thì thường khéo nói, con gái lớn rồi nên giữ gìn. Tôi chỉ khẻ “Dạ” cho bà yên tâm, nhưng rồi, đâu vẫn vào đấy. Tôi vẫn tắm “công khai” đều đặn, có thể nói là tắm cho bác trai coi càng đúng hơn. Song, đôi khi tôi cũng thấy có lỗi làm sao đó, vì dù gì tôi cũng là đứa con gái mới lớn. Má tôi nói đúng, sau này tôi còn lấy chồng, phải cần danh giá đàng hoàng. Nhưng thiết nghĩ kỹ mà coi, ở đây có ai đâu mà đồn đãi. Đôi ba lần tôi tranh chấp với lương tâm, với cái đúng cái sai, nên hay không nên, rồi tôi cũng hạ được thằng “lương tâm” của mình. Thắng luôn cả má tôi. Có nghĩa là tôi quyết định vẫn tắm. Bà cũng im không nói đến chuyện tôi tắm trước mặt bác Tám nữa. Tánh má tôi hiền lắm, tôi nói sao bà cũng nghe. Thật ra, bà không nghĩ bác trai có ý đồ gì với tôi thì đúng hơn, nên bà cũng tạm chấp nhận.
Nhưng dạo gần đây, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, tôi có cảm giác bác trai thường hay nhìn tôi, càng lúc càng lâu hơn. Tôi có thể chứng minh được điều đó là vì cách đây hai năm, bác ít khi nhìn về hướng tôi tắm, mặt khác, bác đã sắm đâu được cặp kiếng lão mà từ lâu bác hay than phiền là không nhìn được xa. Lạ lùng thay, cỡ tuổi như bác trai cần gì phải nhìn xa, vả lại ra sân ngồi ngắm cảnh, không phải lần nào cũng cần mang theo kính đâu. Chắc chắn rằng bác nhìn tôi tắm ! Thú thật, thời đó, tôi cũng không nghĩ xa xôi gì khi bắt gặp ánh mắt bác dán chặt vào thân thể tôi. Tôi vẫn cứ tự nhiên kỳ cọ, tự nhiên như một nàng tiên tắm mương cố phô bày cái nét đẹp cho anh chàng trần thế nào đó thưởng thức. Vì vậy, có đôi lúc tôi thầm nghĩ, được bác trai ngắm mình phải là một điều thú vị chứ, vì ở cái xóm này, chả có ma nào chịu thèm ngó tôi, đám trai trong xóm có còn móng nào đâu, được bác trai chiêm ngưỡng là đỡ lắm rồi ! Hơn nữa, má tôi thường hay bảo, con rất đẹp, đẹp như cái thuở má còn trẻ, sống ở thành thị, ba con từ trên này chỉ gặp má một lần rồi sinh mê, nhưng chỉ tiếc là hoàn cảnh hiện tại của con … Má tôi nói tới đó rồi ngưng, tôi biết bà lo lắng cho tôi về chuyện hôn nhân sau này. Thôi kệ, tới đâu thì tới. Đó là chuyện của má tôi, còn chuyện tôi, tôi chẳng thấy lo chút nào. Ở cái tuổi của tôi, chỉ biết ăn, biết ngủ, và … biết yêu đời. Dù cho quanh đây, không có một móng thanh niên thiếu nữ nào, tôi vẫn thấy vui, có lẽ vì tôi đã biết chấp nhận cái lẽ sống đơn giản ở cái rừng quạnh quẽ này, bên cạnh hai bác Tám, nhất là bác trai, dạo gần đây bác tỏ ra chăm sóc tôi hết mực. Sướng thật!
Thế là dạo đó, tôi cứ cố tình tắm sớm, để bác trai được thêm giờ ngắm, và để bác có cái cơ hội nhìn rõ tôi hơn, trước khi mặt trời lặn sau tán lá cao su. Tôi thú nhận, làm vậy không ngoài mục đích khoe khoang. Cái khoe của một đứa con gái mới lớn, khoe cái đầy đặn, cái nhiệt quyết, và sức sống tươi trẻ, cái mà bác trai lúc nào cũng khen luôn miệng mỗi khi gặp tôi, “con Mai càng lớn càng trẻ à” và bác cứ nhìn tôi lom lom, làm tôi ren rúng trong lòng, bướm bay trong bụng.
Thuở đó, tôi càng sang nhà bác trai nhiều hơn, để ý thấy bác trai ăn mặc gọn gàng, đầu chảy gọn gẽ, và nói năng hoạt bát. Đặc biệt, bác hay nhìn tôi bằng ánh mắt “chết đứng”, ánh mắt khác hẳn với mọi lần. Tôi không hiểu ánh mắt đó cho lắm, đoán bác tiếc cái thời trai trẻ cũng hay thường nhìn cô nào như vậy. Hoặc như bác thường đứng trước kiếng, soi đi soi lại dung nhan mình. Có lẽ hình dáng của tôi gợi bác nhớ về bác gái của 30 năm về trước, một thời bác tận dụng cái đẹp trai giờ đây còn phảng phất, để cua được bác gái, như bác thường hay kể tôi nghe chuyện tình nọ vào những đêm trăng rằm gió mát. Nên nghĩ cho cùng, tôi cũng không trách bác về cái nhìn lạ lùng đó, hay mỗi khi bác cố tình va chạm tôi, bằng những cái bắt tay hay vuốt đầu hơi quá trớn; Hoặc những khi bác gái lên giường sớm, do sức khỏe không tốt, hai bác cháu vẫn tiếp tục trò chuyện bên đống lửa gần suốt canh thâu, với những ly nước nóng ấm bụng, để rồi, tôi ngủ thiếp trên đùi bác lúc nào không hay.
Đến khi tia nắng đầu tiên hắt vào mặt, tôi tỉnh dậy đã không thấy bác ở đó. Chỉ còn lại chiếc áo khoác của bác đắp đầy ắp trên thân người tôi. Một mùi đàn ông nồng nồng quyện với mùi mủ cao su nào thoảng qua khứu giác, xen lẫn mùi sáng tinh sương, làm tôi, một người con gái mới lớn, thoáng rung động, tiên tiếc, người đã đi mà hương còn vương vấn !
Và thời gian cứ đều đặn lăn đi, tôi bắt đầu phủ nhận cái vai vế “bác cháu” giữa bác và tôi. Tôi thực không muốn coi bác là “bác”. Gọi là bác cháu như thế, chứ thực tình, tôi coi bác như một người chú. Có đôi lúc vì quá tự nhiên, tôi hay chế giễu bác, gọi bác là “chú cao su” với cái thân hình ốm tong của phu cạo mủ cao su lành nghề, suốt ngày quần quật. Bác thì chọc tôi là “con Mai mập”. Bác nói tôi mập đẹp hơn, vì con gái tròn trịa trông giống … con gái hơn nhiều. Những lúc ấy, tôi thấy mình gần gũi với bác hơn hết, vì bác cho tôi cái cảm giác bác là một người anh cả trong gia đình. Và tôi đã suy ngẫm ra cái lý do tôi phủ nhận cái vai vế đó, tôi đã trưởng thành, cần có một người đàn ông trẻ trung trong đời mình, một người đàn ông có thể chia sẻ được buồn vui, và mọi thứ khác.
Và từ hôm nọ, hễ khi vắng mặt bác gái, tôi thường hay gọi đùa bác trai, là “anh Tám”. Bác trai cũng dí dõm không kém, thường đáp lại lời xưng hô với tôi, như gọi là “em Mai”. Một tiếng gọi “em Mai” nghe nó ngọt ngào làm sao, trong lòng rộn lên phơi phới, bướm bay trong bụng. Tôi không ngờ những trò đùa vớ vẫn đó lại đem đến sự mật thiết hơn, như đúng với danh từ xưng hô “anh, em” của nó. Càng không ngờ, tôi lại đến với bác trai quá dễ dãi, quá chân thành, mộc mạc của người con gái quê mùa đang độ tuổi yêu đương, để rồi tôi dấu má tôi tất cả những chuyện xảy ra sau này.
Còn bác trai, tôi cũng không ngờ bác đến với tôi thật chậm chạm, nhẹ nhàng, thận trọng, thật bao che như rừng lá cao su chung quanh đây, rầm rạp; Bác đến với tôi bằng một cái gì đó cấm kỵ, loạn luân, nhưng tràn đầy bầu nhiệt quyết, một tình yêu bất chấp rào cản, cái rào cản lớn nhất chính là bác gái ! Và chính cái rào cản này mà chúng tôi không được quan minh để yêu nhau, đành nhốt mình ở ngoài vòng luân lý, chỉ thể hiện nó qua ánh mắt lén lút, qua cử chỉ âm thầm, và những cái nắm tay bất chợt bác gái không thể nào đoán ra được.
Nhưng có phải lửa gần rơm một ngày nào đó sẽ phực cháy, như bác trai hay thường cảnh cáo với tôi mỗi khi ngồi riêng với bác. Nhân cái ngày đó, mùa mưa đến, căn nhà bác Tám bị dột khá nặng. Tôi và bác trai phải lặn lội, mang gùi xuống rừng cao su tìm củi và lá về đắp lại cái lổ hỗng. Đi giữa rừng cao su, hai hàng cây thẳng tắp với những vòm lá xan nhau, với những chiếc chén đựng mủ đeo bên hông cây đều đặn, tôi và bác càng đi sát vào nhau. Gió thổi bạt ngang tai lạnh cóng, bác nắm chặt tay tôi, bảo “Coi chừng lạnh … em !”, rồi cười xòa. Tôi nghe trái tim mình nhói lên bởi tiếng “em” chân thành, thật hạnh phúc quá!
Ngước nhìn bác, tôi kéo chân rê chậm lại như kéo dài thời gian dài thêm, riêng bác vẫn tiến nhanh về phía trước. Cứ năm mười bước, bác dừng lại, lựa một nhánh cây thích hợp cặp vào nách hay nắm trong tay. Đi được một đoạn khá xa, bác và tôi mỗi người một bó quàng vai. Điều hay là từ lúc nảy tới giờ chúng tôi không rời khỏi cái nắm tay.
Trên đường trở về, tôi tìm cách nép vào người bác, một sự cố tình khá mạo muội. Sự gần gũi đó làm tôi thấy được đùm bọc, nhất là khi cơn mưa phùng bắt đầu phùa tới, vương lên tóc. Bác bèn đưa tay còn lại cố che lên đầu tôi, gần như choàng qua người tôi, tôi cố trùn người xuống để nằm gọn trong vòng che chở của bác.
Đi được một quãng, gần sắp tới nhà. Thình lình một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, một nhánh cây từ đâu xà xuống trước mặt. Bác trai bỗng buông bó củi ra, choàng qua ôm tôi, bảo “Coi chừng!”. Tôi hoảng hồn ôm chặt lấy bác, nghe tiếng “rầm” vang lên ở cạnh hông. Đất sình văng lên tứ tung. Nhánh cây hơi lớn, xui sao quẹt “rẹt” trúng lưng bác, làm bác chúi nhũi về phía trước, đẩy tôi loạng choạng vài ba bước ra sau, tiện đà kéo luôn bác ngã trùi xuống đất. Lật đật bác đứng dậy, một tay vét lá, một tay kéo tôi lên. “Có sao không, … em”. Bỗng nhiên, tôi không còn kềm chế được lòng mình khi được bác thố lộ, lại nghĩ đây là cơ hội tôi muốn bày tỏ tâm tình với bác, thay vì đưa tay ra nắm lấy bác, tôi lao tới ôm chầm lấy bác, ôm riết. Bác trai hơi khựng lại, hai tay bác đưa ra hai bên chưa biết phải làm gì, nhưng hai tay tôi quyết mực không buông người bác ra.
Có hơn khoảng nửa phút đứng như hai pho tượng, cuối cùng bác buông thỏng hai tay xuống, rồi đặt hờ nó trên lưng tôi vuốt theo kiểu vỗ về đứa bé nhõng nhẽo. Tôi càng ôm chặt bác hơn vì tôi biết nơi đây chỉ có hai chúng tôi, thời khắc này tôi quyết phải bắt bác vượt qua cái rào cản luân lý, … để yêu tôi mới thôi !