Cụ nghĩ vớ nghĩ vẩn, rồi xìa sang nhà con bé lúc nào không rõ. Con bé đang hung hăng nổi dóa, chửi văng xi lô. Nó lôi tam đại, tứ đại nhà thằng Cún ra mà vặc, hai tay khua như vãi muối đuổi tà, miệng kên lên: mày mà còn vác củ cặc mày sang đây là bà bẻ cho gãy mẹ nó đi. Đồ bú lô`..n, đồ củ cặc, đồ liếm lô`..n dơ không ngóc đầu lên nổi, đồ… Nó hốt đất ném theo, ôm mớ quần áo liệng ào ào ra cửa: ôm vớ lấy, cút bố mày đi. Bà cấm tiệt, đéo cho bú, cho sờ, cho đi..t gì nữa. Bà để vú cho nhện giăng, tò vò bủa, bà để lô`..n cho nổi mốc, nổi meo. Mày tưởng bà nứng lắm hả, nứng thì bà lấy gai dứa bà cà, đéo cho cái mặt lô`..n mày đi..t bà nữa.
Con bé hung hăng dữ quá, ai dè nó vứt đủ thứ lại dính vào cụ ông. Cụ phải đi bài quyền để gạt phăng mớ ám khí vừa vung tới. Và để con bé nhận ra cụ, lão ông phải khề khà kêu: ơ hay, sao giận ai mà nhè lão ném vung vít lên thế.
Con bé đang thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, nhìn ra cụ, tay còn dơ chân còn múa, cũng dừng lại. Cô gái tẽn tò thưa: ủa, bố đấy à, con lại ngỡ là thằng mặt lô`..n bò sang. Cụ ông gãi đầu gãi tai, trong khi con bé bỗng bù lu bù loa khóc inh lên như cha chết. Cụ phải ôn tồn khuyên can cô bé: không sao, không sao, con ức lòng cứ khóc toáng lên đi cho hả. Việc thế nào kể cho thầy nghe, thầy sẽ trị bất cứ ai làm gái của thầy phải đau khổ.