Con bé nghe nói vậy, nước mắt càng đầm đìa, rồi ngã phịch vào lòng cụ. Tâm hồn cụ rách bươm, cũng muốn sụt sịt theo, nhưng lại vuốt ve mái tóc cô gái mà vỗ về: nín đi con, đừng khóc, thầy mủi lòng cũng khóc theo mất.
Hai cha con xà nẹo lấy nhau.
Bà cụ đẻ ra chị mấy hôm nay thấy điên, muốn bể cái đầu. Cụ chẳng hiểu con gái cụ bị bệnh gì mà chốc chốc lại đùng đùng như đánh vật, lúc thì lôi ông bà ông vải người ta ra mà chửi, khi thì ném vung vít mọi thứ ra sân. Cụ cố nghiêng tai nghe xem hay là con bé bị ma ám, nhưng đoán rị đoán mọ cũng u u không biết. Hỏi thì con bé lấy hết cớ này cớ khác thoái thác, chối rong rỏng.
Có lúc cụ nghe ở giường nó lào xào như lâm trận, cụ lờ mờ hay là con bé phải lòng trai. Gì chứ điều này cụ còn lạ gì, trừ phi nếu chẳng phải là trai gái đi..t nhau thì đâu lại có sự giường chuyển như muốn sập. Thế nhưng, loáng thoáng cụ lại nghe con bé như bị bóp hầu bóp cổ, ú a ú ớ như bị tọng thứ gì vào mồm, chân nó giãy đành đạch mà mồm quác như kẻ ngủ mơ.
Cụ sợ con bé bị tà ma quỉ ốp, không khéo nó dở điên, dở dại, bỏ bê cụ thì chí nguy. Cụ thương con bé, vớ phải thằng chồng cà lơ đêm nào cũng đòi đi..t, chả nể nang lịch sự gì tất. Hai mẹ con đang ngồi bên nhau, thằng chết tiệt cũng thò tay vào bóp vú con bé. Hai đứa đôi co, vùng vằng, tay chạm cả vào người cụ, cụ thấy rõ là con bé không giằng được vú ra.