Dạo đó, mắt cụ còn sáng, cụ ông đi..t cứ bắt cụ phải mở ra nhìn. Cụ ông giập tưng tưng còn khen là mắt nhìn dại đi, đúng là thứ dâm đặc. Cụ ông càm ràm kể với bà: đi..t mà các bà nhắm tịt mắt là chẳng biết gì sất. Phải thao láo cặp mắt ra để thưởng thức cơn nứng dâng lên.
Đến khi trời làm cơn bịnh cả vùng đau mắt, rồi chẳng may cụ bị mất ánh sáng luôn, cụ ông dỗi bỏ đi và ít lâu sau thì mất. Cụ thui thủi một mình, con bé ngày càng lớn. Có lần nó đi va cặp vú vào cánh tay cụ, bà biết ra là nó lớn trộng rồi. Bà lo gái vú to thế, mấy dứa nhịn thèm nổi. Lần nào nghe con nhỏ ca kệ í e là y như bà biết nó đang khều trai tới. Bà nói xa nói gần đừng nhẹ dạ mà mang họa vào thân. Nào nó có nghe.
Nó đưa thằng cà lơ này đến thằng cà lơ khác về, khen lấy khen để là người lịch sự. Nó đi..t nhau tưng bừng, loạn xạ cả lên. đi..t nhau chán bú ọp ọp như nước cống. Cụ bà ghét nhất là chả biết cái thằng rúc vào con bé thế nào mà con bé cứ rít lên: ôi, ôi, em nhột quá, anh ơi. Bà nghe rác cả tai, ê cả lưỡi.
Đợi khi thằng mả mẹ ban cho con bé cái bầu, rồi chửi nhau và rã đám. Con bé lầu bầu đẻ thằng cu con và ở vậy lâu lâu. Thậm thà thậm thụt rồi con bé lại vớ đâu thằng nhắt. Tên này có vẻ nhỏ nên lấm la lấm lét, con bé phải chỉ vẽ cho mới bạo dạn lần. Cụ nghe chúng bảo nhau: em đừng sợ, mẹ chị dễ tính lắm. Chị cho em là mẹ cũng ưng.