Hai đứa lại mút me gì nhau suốt ngày lục cục. Con bé kêu đau vú, thằng bé xin mút cho sữa bớt căng. Con bé giãy tê tê khen: ôi, em bú hay quá, vú chị đỡ nhức vô cùng. Tưởng rằng hai đứa sẽ khăng khít với nhau mãi mãi, ngờ đâu hôm qua lại chửi nhau như chó. Và con bé liệng những thứ gì như vãi đất ra sân.
Thật là điên cái đầu với ba mớ trẻ ranh lộn xộn. Cụ có hỏi, con bé tìm đường chối quanh. Vậy mà giờ lại nghe thổn thức ngay được, một điều thầy, hai điều con, sao mà ngọt xớt. Hay là con bé vừa vớ trúng lão già nào. Đạp vỏ dưa, thấy vỏ dừa cũng sợ, nên con bé cơ hồ tu tỉnh chọn quách lão via để được nhõng nhẽo cũng nên.
Thôi thì nó lớn, nó có thân nó chịu. Bà cũng chả trần thân sống dai sống dẳng để theo sát răn đe. Biết đâu, chồng già vợ trẻ lại là duyên của trời. Nó được chiều chuộng, bắt nê bắt nết, hành hạ ông già, cho bõ những ngày chịu đựng với thằng chồng hâm hay đứa con nít khùng.
Ấy bà đoán là đoán vậy thôi, chứ sự thật ra sao thì ai biết được. Người này chả biết già đến thế nào, song chừng như hết sức chững chạc, lại mơ hồ như có liên hệ gì với thằng ranh. Chả thế con bé gọi bố nghe ngọt lịm và tỉ tê khóc kể tội thằng kia.
Ai biết được tổ con tò vò ra thế nào. Bố con gì mà xà nẹo nhau khít rịt. Cứ nghe con bé phụng phịu là bà đã đoán ra nó đang ôm chầm lấy lão kia kể lể khúc nhôi. Chao ôi, vú con bé nuôi con, đầy lặc lè sữa, dựa trịn vào cụ chắc gì bố ấy chịu nổi. Con bé khờ khạo mà day tịt vú vào, có khi bố mò sờ cũng không hay biết. Ối, nhỡ cụ lên cơn đè phéng con bé ra làm một mâm thì bỏ bố. Nó đang nhịn, đang thèm, chẳng biết giữ được không hay dạng bố nó chân ra.