Ông nghĩ con bé đáng thương quá. Để mặc nó vật vã thế này e vú nó vỡ thối ra mất, phải làm cho nó dịu mới được. Cụ cầm lấy tay con bé đưa lên miệng hôn. Cụ đăm chiêu nhìn vào mắt cô, bảo thoang thoảng như hơi gió: thằng bỏ mẹ đó đáng chết lắm, để thầy về dồn cho nó một trận. Gái của bố ngoan thế này mà nó vũ phu, vặt trụi cả lông thì bố ai mà chịu.
Nói rồi cụ đưa thẳng tay, khoắng bàn chân như thằng Cún đang ở trước mặt. Cụ nhứ nhứ vào không gian chửi và mắng tựa chửi chó. Cô bé đang giận cũng thấy sợ, nên đeo riết cánh tay cụ, lấm lét lo.
Con bé bíu chừng nào thì bây giờ cả hai vú càng cọ xiết lấy tay và người cụ chừng ấy. Cụ nghe những hơi thở của con nhỏ rổn rảng như người say, đập uỳnh uỳnh như sắp vỡ. Cụ cũng quíu cả người, rạo rực như vừa nhắp một tí rượu cắc kè pha rắn hổ. Các mạch máu cụ chạy loạn xạ ngược chiều, dâng bổng lên rồi đổ nhào xuống.
Nếu không lầm thì cả khúc thịt thừa trong quần cụ cũng đang văng vật thế nào. Cụ đưa tay chặn lên ngực đè nỗi hồi hộp cho xẹp xuống. Rồi cụ lấy giọng rỉ rả hỏi cô: thế nó làm gì con mà con cáu dữ vậy.
Con bé chẳng mảy may e sợ, vạch luôn áo lên gào với cụ: thầy xem nó cắn con be bét ra thế này thì lấy gì con cho cháu bú nữa. Cụ ghé mắt nhìn vào, có sứt quá đáng gì đâu, chẳng qua ở sát đầu vú hơi đứt ra một vết, nhưng cụ giả tảng như cô bé đau đớn là đúng. Cụ lẩm bẩm: đéo mẹ nó, vú vê người ta mà nó làm như đồ chơi. Ai cắn đứt buô.i` nó mà nó cắn toạc vú người ta.