Cô ngưng lấy hơi rồi lại nỉ non: khiếp, nó làm cho lô`..n con sưng vều lên. Con không khép chân lại được, cứ phải nâng cao chân lên như chó đái mới không bị thốn. Con lạy lục nó, nó chẳng tha. Nó cứ đấm òm òm vào khi nó sướng, làm cái mả cha nó cứ ọp ẹp, ọp ẹp. Thầy nhìn quả mít bị đóng nõ răn dúm thế nào, vậy mà nhìn lô`..n con cộm lên nó cứ cười như đười ươi giữ ống.
Cô gái còn ấm ức kể thêm: ai đời nó trật buô.i` ra bắt con bú, con đi..t con như bữa con… Cô định nói con đi..t thầy, song đỏ mặt lên kịp ngưng. Cô nuốt cái ực cho nỗi đau trôi bớt, mới than: nó giập mồm con hơn giập lô`..n, nó bắt con mím môi cho buô.i` nó chặt mới đã. Con làm mà trào nước mắt ra. Nó đi..t con như chó dái, lúc con ngậm chặt buô.i` nó thì nó rên ư ử rồi cứ nhè cái nêm ở lô`..n con mà dện ầm ầm rồi hát tình tang.
Cụ ngượng chín cả mặt. Con bé hỗn kinh khủng, nó chửi thằng Cún mà cứ bê cụ vào mới chết. Nhưng mặc mẹ nó, cụ đang tán để xem lô`..n con nhỏ bị thằng Cún nó tàn phá thế nào. Cụ nói ra vẻ thông cảm: thầy hiểu rồi. Nhưng gái phải cho thầy xem chỗ đau thì mới biết đằng mà chạy chữa. Cái thằng nhặt của vớ vẩn, nó nông toác lô`..n con, nhỡ có vi trùng Sida hay cù đinh thiên pháo thì bỏ bố.
Con bé ngẩn tò te chả hiểu Sida với cù đinh thiên pháo là gì, song cũng phụ họa: ừ, thế thầy thấy con chửi tam tứ đại nhà nó lên có đúng chăng ? Cụ lại dấm dẳng vuốt lấy vuốt để, ngây thuỗn ra như ăn phải quả xoài sượng. Bề gì con dại cái mang, nên cụ ngậm bồ hòn qua sông.