Cố bà chạy vào, cố ông vờ vịt xoa chỗ đỏ của thằng con, xuýt xoa như thằng bé bị con gì cắn. Thằng con cũng chẳng dám kể tội bố, e sau này cố bà vắng nhà là bị cố ông giần đòn chết thôi.
Cố ông chỉ được nước dạy con đi..t gái là tài. Lắm khi thấy bố nhịn mẹ, cụ ông cũng bực.
Hai cha con phân bua với nhau: đẻ nói ngang như cua mà thày thì nhũn quá. Con ấy à… Cố ông ỡm ờ: mày thì sao. Cụ ông đâm cụt hứng, cố ông chửi cho: con củ cặc, thế mà cũng đòi lên lớp. Rồi cố ông giảng giải với con: mày ngu lắm, đàn bà họ luôn là kẻ thất trân, nên lâu lâu cũng để họ ra oai. Tao hỏi mày các bà hùng hổ mà có khi nào được nằm đè lên bọn đàn ông chưa (hồi đó việc vợ chồng chưa có bày đặt kiểu cách như bây giờ). Kệ các mụ, con ạ. Rồi thì ngựa đó mình cưỡi, còi đó mình bóp, lỗ đó mình chui, nhủng nha nhủng nhỉnh có mất gì đâu.
Và cố ông huyên thuyên kể cho con nghe: mày xem các bà họ có thứ mình không có, như vú chẳng hạn, như lô`..n chẳng hạn. Vú mình sờ vào cứ như sờ phải hạt ngô sượng, còn vú các bà ôi êm biết là bao. buô.i` mình cương lên thì ngúc nga ngúc ngắc, còn lô`..n các bà thì lớp trong lớp ngoài, trông tuyệt cú mèo. Thày hỏi mày hục hặc với các mệ được kí gì, hay là các bà “ cấm vân “ thì đến nước ôm buô.i` mà giãy. Đấy chân lý là ở chỗ đó.