Nó xí xóa bằng cách đu lại cổ cụ mà đi..t. Nó bảo cụ bóp hai vú nó đi, mục đích đánh trống lảng để cụ đừng nghĩ vớ vẩn đến lô`..n mẹ nó nữa. Cụ đi..t thì đi..t, nhưng trong đầu lại lảng vảng vừa chộp được món quà ngon sẽ xun xoe về nháy cụ cố sang “ thăm “ mẹ cái Nụ một lần. Cụ tưởng tượng chắc là cố ông thích lắm, sẽ khen cụ được việc. Còn cụ thì cốt ý tránh cho cụ bà một phùa được nghỉ xả hơi, và cụ sẽ có cơ hội sờ và bú ti cố bà bằng thích.
Con Nụ thấy cụ lơ đãng chẳng thúc buô.i` lên nữa thì hỏi: mày nghĩ gì thế, hay là mày lại đang ám ảnh… Nó tắc tị và thấy đắng ở cuống họng vì biết chắc mười mươi là cụ đang băn khoăn về lô`..n mẹ nó. Nó nghẹn ngào chẳng thiết quậy lô`..n nữa. Cụ phải ra vẻ hăng lên nên cụ khóa nghiến hai bên hông con bé và vứt uỳnh uỳnh lên khúc buô.i` cụ.
Mồm năm miệng mười, cụ bảo cái Nụ: này bọn mình đi..t đi và cụ vít đít con bé như người ta vứt uỵch bao gạo xuống đúng cái cọc nên bao rách đổ tuôn gạo ra. Con Nụ đang nhiên thấy cụ sung sức thì hòa nhịp liền. Nó vắt vẻo ôm cổ cụ và đu người dạng hai chân ra cho lô`..n quay vèo vèo nơi trục buô.i`.
Cụ vừa hích lên vừa xàng buô.i`, con Nụ ngất ngây vì khúc củi cứng đâm bên trong lỗ lô`..n nó. Nó cảm thấy rõ đầu nấm của buô.i` cụ đội choi choi vào khắp các vách lô`..n, xỉa như xỉa thuốc ăn trầu vậy. Nó cố chịu mà không chịu nổi, y hệt có cái gì quậy dồn lên không rõ rệt, nhũn nhũn mềm, lại dẻo dẻo cứng, khi thì như dùi đâm, khi thì như cọ phết.