VN88 VN88

Đọc truyện tất cả là vợ

Con Nụ mới thấy ra cái sự hấp tấp của mình, nhưng còn cố cãi chầy cãi cối: thế nhưng sao thày mày giúp mẹ tớ lại thích giúp cái việc ở háng mà không giúp ở những nơi khác. Cụ không đợi con nỡm nói hết, đã ôm bụng cười ngặt nghẽo và lấy ngón tay chỉ chỉ vào con bé như tên rồ.

Cái Nụ trố mắt lên, tưởng là cụ bị man man, nên cho tay che lấy miệng, mặt ngáo không thể tả. Cụ ra cái điều am tường kề cà giảng giải cho con bé nghe: mày ngu bỏ mẹ, giả tỉ mẹ mày làm đổ vấy cái gì ra háng hay ngứa ngáy ở đó chẳng hạn rồi mày bảo thày tao lau hay gãi cho bà lão ở nách hay ở đùi thì có sạch hay hết ngứa được chăng. Hay là mẹ mày lên cơn bực lại đạp cho bố tớ ngã lộn tùng phèo chết tốt.

Và để chấm dứt cái chuyện lằng nhằng, cụ rẽ sang lối khác. Cụ bảo cái Nụ: này đêm qua nhà tớ mất trộm, mẹ nó, lấy gì chả lấy chỉ cuỗm đúng cái niêu đất. Tớ nghe quân trộm chạy vội e bị tóm, nó cứ dấu khư khư cái niêu vào bụng mà cà nhót dông.

Con bé tưởng thật nên tíu tít hỏi dặm thêm: mày đã soát kỹ lại hết chưa, biết đâu nó còn lấy thứ khác mà nhà mày không biết. Cụ thấy con bé ngô nghê nên chọc tiếp: nó muốn chỗm cây gậy, nhưng may tao đoán trước dấu tịt trong quần, thế nên nghe nó lục loạch xoạch rồi chuồn.

Con Nụ trề môi ra chê: cái gậy quí báu gì mà mày giữ như giữ mả tổ. Dấu trong người, nhỡ ngủ quên nó đâm thụi vào bụng lòi phèo thì dại. Cụ thích chí vì cái nước ngu bư của con nỡm nên lại phải rỉ rả giảng cho nó nghe: mày đúng là chẳng biết gì, tao chỉ có cây gậy để đi chọc lỗ mà mày xúi dại tao để hớ hênh ra nó chộp mất thì còn làm ăn đéo gì được nữa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.