VN88 VN88

Đọc truyện tất cả là vợ

Cụ nói lăng nhăng, cái Nụ nghe lãng đãng. Cụ hỏi về cái bụng ì ạch, cái Nụ kể dạo này ăn bao nhiêu cũng không chán. Cụ ỡm ờ hỏi: thế giờ đằng ấy muốn ăn chưa ? Cái Nụ đập yêu vào người cụ mà phán: nỡm, lúc nào cũng đòi ăn được.

Tuy vậy nó cũng xán ngay vào. Cụ vòng tay ôm cái Nụ như sẵn sàng bảo vệ. Cái Nụ kể lể: sao dạo này tớ ì ạch cái bụng quá, như ăn không tiêu, mà miệng lại thòm thèm. Cứ nghĩ đến chất chua là nước dãi ứ đầy miệng. Sáng sáng lại ói khan mệt bằng chết.

Cụ ra vẻ sành điệu: đằng ấy bị giun sán rồi, mẹ tớ cũng thế, cứ vật vã giống đằng ấy là y như sau vài tháng xón ra một thằng em. Cái Nụ làm mặt giận mắng cụ: tớ nói thật thì đằng ấy lại trêu. Này ngực tớ cứ bị rức rức đều khắp, như có cái gì kẹp làm ngộp thở.

Cụ tỏ vẻ quan tâm. Cụ bảo cái Nụ cho cụ tốc áo lên xem coi có vết xây vết sứt nào không để còn tìm thuốc chữa. Cái Nụ làm thinh, cụ rón rén thử liền. Cụ nhìn hai vú con bé lùm lùm đúng là đang tạo sữa. Cái núm màu hồng chuyển sang sậm đỏ hơn và lồi ra hơi lớn. Cụ căn dặn cái Nụ như mẹ dạy con: mỗi ngày đằng ấy phải dùng tay nắn vú cho quả sữa mềm đi, sau này trẻ bú không bị đau hay xước cỏ gà. Đằng ấy bỏ bê quên hẫng đi là đau lắm đấy.

Chưa chi cụ đã làm mẫu cho cái Nụ biết cách. Cụ xòe hai tay rộng ra, úp vào vú cái Nụ và day nhẹ tròn tròn. Vú cấn sữa nên cứng bị bàn tay vò đâm khó chịu. Cái Nụ nhăn nhăn mặt, cụ hỏi đau hử và đề nghị dùng miệng nút dễ êm hơn. Cái Nụ gật đầu trước nghĩa cử lo toan của cụ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.