Thấy con chưa tỏ vẻ xăng xái nghe, cụ dọa thêm: này, hay là mày chán nó rồi thì nhường hẳn cho bố. Mà đều đã nhường tôi cấm anh léo hánh đến xơ múi con bé đấy nhé. Tôi mà bắt được ăn vụng, tôi xẻo béng dái anh đi. Liệu hồn.
Cún nghe đâm bực hét toáng lên: con nhường thày đi..t nó vài bận thôi, còn công con phát giác ra nó trước, thày mà vào ở luôn là con từ thày ấy. Thằng Cún nói hăng xùi cả bọt mép ra, cụ ông lấy làm đắc chí có thằng con oai hùng chẳng kém cụ, dù chỉ là oai hùng để bảo vệ hai vú và cái lô`..n cho riêng mình. Cụ khen: thế mới là con thày chứ. Của đâu để phí, con nhỉ.
Buổi trưa, cụ ăn quàng ba miếng là vọt đi liền, Cún biết bố làng xàng đến món mới. Cậu cũng tung tăng bò sang nhà chị. Đi thì hăng mà đến nơi lại teo, nhỡ chị còn giận bước vào, chị tương cho mảnh sành, củi tạ thì vỡ đầu chảy máu mất.
Cậu ta vờ lên tiếng tằng hắng. Chị đang nằm xạng lô`..n mơ nghĩ đến Cún ta, biết rõ thằng ranh lại bò sang nhưng vờ cất tiếng hỏi: ai đấy, nhà này chẳng có gì bán đâu. Toàn đàn bà con gái cả, đàn ông cấm vào.
Không hiểu sao Cún lại có được câu trả lời vừa hay ho vừa dí dỏm đến vậy: em không phải đàn ông, chị ạ. Em chỉ là thằng bé thôi. Mẹ em sai sang xin nhờ chị tí sữa. Chị muốn bật cười, nhưng đáp gọn ơ: xin tí sữa thì vào hứng đi, còn mua gì thì không có.