Rồi Cún day bàn tay để gạt mớ bọt ấy đi. Sự va chạm vào nơi nhạy làm chị vung chân lên đạp bung hai ống quần rơi ra ngoài. Giờ thì chị trần truồng như cục bột. Người chị trắng, lông chị đen, tương phản nhau làm lung linh cả trời đất. Hai bắp chân chị thuôn dài như hai cột ngà nhúc nhích làm cho chỗ háng lượn lờ nổi lên tựa sóng.
Cún cho mấy ngón tay vẹt đám lông ra, chăm chú xem con cua. Chị nhong nhóng hỏi: sao nó sao rồi. Cún bảo nó ngộp hơi, ngúc ngắc ở trỏng, để em làm hô hấp nhân tạo cứu lấy nó. Chị hối: làm nhanh đi, không nó ngoẻo cù đèo mất.
Cún hít hơi sâu giữ trong phổi, rồi dùng hai tay banh rộng cửa hang ra và cho miệng vào thổi phì phì. Vừa thổi cậu vừa đếm nhỏ: một, hai, ba, bốn, đúng sách vở cậu đã học. Hơi nóng của Cún thổi vào thông cái hang phồng và hé rộng ra, chị phải dạng chân để hang lọt được khí trời vào. Con cua chưa hết ngộp mà chị đã nổi rắm rít bồm bồm.
Cún đang phùng mang trợn má thổi bỗng hứng phải cái hơi từ trong người chị thoát ra thối quá, phát sặc lên, ho rũ rượi. Chị đang rặn cũng phải bật người ré lên cười. Con cua tức càng phun bọt ra rẹt rẹt. Đúng là tiếu lâm hết chỗ nói.
Cún đợi cho hơi thối bay tản đi, lại bảo chị hắn làm hô hấp nhân tạo lại và dặn chị giữ đừng phát nổ rắm nữa. Chị ừ ừ. Cún phùng mồm thổi phì phì vào hang, thổi muốn đứt hơi luôn, mệt quá gục ngay vào miệng hang nằm thở rốc. Đó chỉ là cái cớ thôi, chứ kỳ thực mũi miệng cu cậu thổi vào hang lô`..n chị, nghe cái mùi nồng nồng của nước đái lẫn khí xông lên ồng ộc, hắn không nén được nên lăn ra ăn vạ mà thôi.