Cu ta ươ’m ngón tay vào sờ thử, trông cứ như hạt bụi bám tai voị Thêm ngón nữa, rồI ngón nữa, cũng lêu vêu mất hút. Thậm chí, thằng con ông cụ nă‘m cả bàn tay lại thành củ đấm, khoắng vào cũng mới mớm cạnh lô`..n. Cậu hãi qua’, hỏi con đĩ: đằng ấy ăn cái đéo gì mà lô`..n to tổ bố. Con đĩ cười ngặt nghẽo trêu cậu: lô`..n tớ không to thì đầu đằng ấy chui ra sao lọt để được nuôi vỗ lớn ngần này ?
Cu quê một cục, đúng con đĩ có thứ lô`..n trâụ Dùng dằng chả biết tính thế nào, chả lẽ bỏ cuộc. Con be’ càng thích chí giục giã: thế nào đằng ấy còn tính đi..t tơ’ không, hay chê lô`..n to thì tớ rút. Cậu chậc lưỡi ca’i xoạch rồi gật gù: nào, đi..t thì đi..t, sợ gì. Cu cậu ra vẻ sành, leo phóc lên bụng con đĩ, đút phừng phừng buô.i` vào và giụi như điên. Con bé nằm thẳng chân ra nghe và hinh hích cười quá xá. Thâ’y thằng con lúng ba lúng búng, con nhỏ bảo: đằng ấy để tớ giúp một taỵ
Con đĩ kễnh cao hông lên, hướng cái hĩm gần vào buô.i` câu nhỏ, nắm lấy miết mạnh đầu rùa sát từ dưới lỗ đi’t ke’o rốc lên. Cu cậu nhột muốn ngã ngựa trươ’c cửa thành, thấy cái mặt cậu đì đì, con đĩ biết ngay, vội vàng nhét giúi nhét giụi buô.i` vào lô`..n mình. Thằng bé nắc phải biết, tưởng sập chân giường, nhưng cái củ buô.i` vẫn phiêu du đâu đâụ Thằng con ông cụ biết mắc lỡm, lô`..n con bé kềnh càng thế này thì buô.i` cậu bất quá như chiếc đũa con dúng vào cái lọ thôi.