Thằng nỡm bú bóp chị mà vẫn e dè. Chị biết là nó còn sợ chị chửi và tống xéo đi. Tội nghiệp thằng bé làm mà cứ phải ướm hỏi. Chính cái chỗ rụt rè của nó làm chị nứng đếch nhịn được, phải gọi nó đi..t đi. Chứ nếu chị làm găng để thằng bé tự ý mò thì chưa chừng nó chỉ bú lô`..n bóp vú chị là hết cỡ.
Lúc này nó nằm một đống, buô.i` thun lại chỉ còn một tẹo. Chị liếc xuống thấy thương làm sao. Chị gặng hỏi nó: chết rồi hả Cún, liệu còn sức bò về nhà chăng, hay để chị nhắn bố sang rước. Thằng Cún quính lên ngăn lại, nó chẳng sợ cụ la con mà chỉ sợ bố sang thấy chị nằm tênh hênh, bố lại ăn có một phát thì vỡ nợ.
Nó đã nuôi chủ đích là trưa nay phải đi..t chị ít là hai phát. Nó tuy mệt sùi bọt mép ra mà vẫn còn ham. Số là mấy bữa không được đi..t, nó tha thiết nhớ vú và lô`..n chị. Phải gỡ gạc canh bạc thua đậm vừa rồi. Nó hấp tấp bảo: em chỉ mệt một lúc thôi, thì chị cũng thế. Ta nghỉ ngơi một tẹo là hết.
Rồi Cún cười ruồi, cái cười cầu tài của mấy tay xun xoe trước lô`..n gái. Chị ranh mãnh bảo: chắc không đó, hay là nằm lên bụng chị rồi mà buô.i` vẫn không cương. Cún còn đang uể oải, nhưng để chứng tỏ cho chị thấy nó đã bắt đầu hồi phục, nên xên xển ngóc dậy luôn.
Chị cứ nằm xem thằng bé giở dói chuyện gì. Cún nằm vắt ngang chỗ bụng chị, đầu quay xuống phía háng. Nó vờ kêu lên: em xem trong lô`..n chị có cái răng nào không mà cắn buô.i` em đau rát quá. Chị cười lên khành khạch, biết là thằng bé vòi xem lô`..n. Chị cũng xa va để nó làm cho vui. Chị bảo: khám với xét ra điều giỏi, thì đấy banh ra mà nhìn xem răng lợi chỗ đó thế nào.