Cu cậu đã thở hồng hộc, mắt đổ hào quang, tai điếc đặc, con đĩ tội nghiệp khép bớt hai chân, đủng đỉnh ra lệnh: giờ tạm chật lại rồi đằng ấy đi..t mạnh vào cho đi’ch đa’ng. Tự ái được đền bù, thằng bé bóp nghiến lấy hai vú, giập muốn thấy ông bà ông vảị đi..t tưng bừng như chưa từng được đi..t bao giờ, đi..t đến mức gà bị hóc tóc, cổ gúc gắc, mặt đỏ dừ, vai khoắng lên và có thứ gì trong bụng là mửa ra hết. Con đĩ lại chơi trò nói nịnh, cu cậu đi..t chẳng thâ’m tháp gì, song nó vẫn ôm xiết lấy cu mà kêu rống lên: ôi cu đi..t giỏi quá, làm văng tê mất hạt le của tớ rồị Tớ sướng đến tận cổ đây này, cố giập thêm đi.
Thằng cún như bị rê bó đuốc vào buô.i` nên lô`..ng lộn giậm thêm nữạ Đến nỗi nghe ở lô`..n con đĩ kêu sòng sọc như nước điếụ Con đĩ quặp hai chân lên sau lưng bé mà vặn cho hết nhớt giãi rạ Thằng bé mụ cả người, khờ lu, nằm xuội lơ không nhu’c nhi’ch, ngóc đầu lên nổi, con be’ lật cậu ta ngả phịch ra và cũng thở hồng hộc như thổi bễ.
Nghe tiếng thở phì phò như thổi bễ, cộng với nhịp lên xuống phập phồng của bộ ngực vĩ đại, hẳn ai cũng nghĩ ít ra phải mất vài tiếng sau con đĩ chết hâm hoạ chăng mới tỉnh dậy nổi. Vậy mà chỉ một loáng nó đã ngồi phóc lên, tỉnh rụi như chưa từng qua cơn đấu vật trên giường.