Nó nhỏn nhoẻn cười, nhìn con ông cụ hỏi đổng: thế nào đằng ấy còn chết rục đó hả. Quả vậy, thằng bé như bị ai dùng cưa, dùng búa xẻo, đập nát nhừ xương tuỷ, tứ chi, xương sườn, xương cụt, nên không nhúc nhích được cái tay với cái chân.
Đã thế, nơi đầu buô.i` hắn còn rát như bị phỏng, nó tê tê, thốn thốn, đau đau. Con đĩ láu táu bảo với cu ta: đằng ấy yên chí, cứ nằm yên đó để tớ lo thu dọn chiến trường cho. Nói xong, con nỡm nắm ngay lấy khúc thịt gân của thằng bé, lom lom nhìn xem, tựa như bác sĩ tiêm la khám bệnh.
Nó xăm xoi ngắm tới ngắm lui và la toáng lên: ấy chết, sao súng ống của đằng ấy lại toé máu ra thế này. Chẳng đợi cậu ta kịp mở miệng, con nỡm đã hối tiếp theo: đằng ấy nhìn xem, kẻo lại ăn vạ bắt đền tớ. Con ông cụ choáng lên: bỏ bu, mình giập nó thế nào mà vỡ toe cả ống khói. Thằng bé sợ mình bị cù đinh thiên pháo gì đó nên run bắn lên, con đĩ cười khục khục, ra chiều đắc ý.
Đã thế, con ngựa bà vẫn cầm lấy củ lẳng của cậu mà vuốt, mà căng, co hai ngón tay chuối mắn vòng thành cái khoen vào phần da chùn phía dưới buô.i` mà thụt như thụt cà nông. Thằng bé càng buốt dữ, như có đàn kiến đang bu vào cắn loạn xạ nơi buô.i`. Cậu lăn qua lộn lại vì đau, vì nhột, hai tay muốn khư khư bợ lấy buô.i` mà giữ không cho con đĩ sờ vọc nữa.