Còn trưa nay, con nhỏ làm gì ì ạch như vác bao gạo. Nó thở còn hơn xe lửa phụt khói và chưn nó dện ầm ầm xuống chõng nghe chát tai. Bà hỏi nó chối băng băng là thằng nhỏ đang bú. Thằng nhóc mà nó làm như cha nội nào lớn bự xự, bà điếc chớ cũng nghe được tiếng vật lộn chớ bộ. Còn dẫu mắt bà không nhìn được gì, nhưng đầu óc bà thì thấy hết trơn. Cái điệu nó thở phì phì như vậy chém chết cũng bị thằng nào đụ. Nó che dấu ai chớ che dấu bà sao nổi.
Hồi xưa, mỗi lần chồng bà mò vô gạ bà cũng vậy. Bà đuổi như đuổi tà mà chả một hai lăn xả vô. Bà chống cự thét thua chả, chèn ơi chả mần hùi hụi, bà cũng vật mình vật mẩy như con nhỏ. Cái thứ lô`..n đàn bà mà bị cặc mấy lão đút vô được rồi là quên hết. Nhà đông hay vắng người bất kể, chả mà nắc đố biểu chưn mấy mẻ đừng đập xuống giường thì bà bé ngay lại.
Bà nghĩ con gái bà đã lỡ ngậm cu thì khó nhịn. Nên chắc mười mươi con nhỏ đang bị đè. Hồi này bà nghe lao xao người vô người ra xậm xịt. Tiếng con nít, người lớn ì ầm, đôi khi lại nghe cả hai một lượt. Rồi con nhỏ đạp gì đạp dữ, như bị nghẹn họng, ngợp lô`..n. Hổng lẽ nó tầm bậy dữ vậy sao. Một cái lô`..n bị nắc đã bở hơi tai, con nhỏ lại ấp a ấp úng, mẹ chịu gì nổi.
Nghĩ vậy nên bà lồm cồm đứng dậy, mò vịn quơ tay đi soát lại nhà. Cửa nẻo chẳng chắc chắn gì, nhưng có hạ tấm liếp xuống cũng được. Bà mò vô giường, giọng ngáy của con gái như sấm kêu. Bà lóng tai nghe có hai giọng cao giọng thấp như hòa nhạc. Đúng là con nhỏ mới kiếm được bồ.