Vậy là cả buổi chiều Cún cũng chưa rời được khỏi nhà chị. Hai người cứ xà quầng bú, móc, bóp, đụ nhau hết keo này qua keo khác. Khi thằng Cún lết được tới nhà thì mắt hông còn nhìn vật gì rõ ràng nữa, và cái lưng, ôi thôi, nó muỗn xụm xuống luôn.
Thấy Cún bước vô nhà dáng xấc bấc xang bang, thất tha thất thểu, thiểu não tệ hại, cụ ông thương thằng con quá đỗi. Nó vêu vao, hốc hác hẳn đi, không cất nổi một lời hỏi thăm bố. Cụ biết thằng này lậm con bé lắm rồi, kiểu nó xác xơ ít là nó cũng quần con bé đến ba trận là ít. Mẹ, đi..t gì mà lắm thế, sợ ngày mai đất lún hay sao mà đi..t hung đi..t hăng cho bõ.
Tuy nhiên cụ cũng gặng hỏi con để xác nhận lời cụ phỏng đoán: mày đi..t nó rồi hả. Cún gục gặc cái đầu. Cụ đưa ngón tay, hỏi từng tiếng: một, Cún gật; hai, Cún gật tiếp; ba, Cún gật như đầu gà. Cụ hỏi đến bốn thì Cún lắc và đổ uỵch xuống giường, há mồm chảy dãi ra ngáo. Cụ phủi hai tay vào nhau bỏ đi ra. Cụ không ngờ tuổi trẻ ngày nay sung sức vậy. Chả hiểu lô`..n đàn bà có mãnh lực gì mà nó khiến mấy nhóc đi..t phòi cả dái ra. Như thế chả mấy chốc bọn giai mất hết sức, buô.i` dái nhão toẹt, lô`..n có phơi ra nắng cũng không ngóc lên nổi. Trách chi, mới vài ba chục tuổi đầu, thằng nào thằng ấy mắt mờ, lưng xụm, tay chân run lẩy bẩy hết ráo.