Mụ có vẻ chẳng tin. Cụ nhân đó giập buô.i` một lúc, mụ sướng đeo cứng lấy người cụ, hai chân vướng víu nơi vai, trông như con lợn bị trói chờ đem đi lò mổ. Cụ bèn đặt mụ xuống, gỡ hai chân quặp vai của mụ và rút buô.i` ra. Đúng như cụ nói, cái lô`..n ngập lầy lội. Mụ giật mình biết là cụ sắp diễn trò, nên rùng mình liền tù tì mấy hơi và co hai chân như khóa. Cụ thách thức: sợ à. Thế rồi, cụ gỡ banh hai chân mụ ra, đè giữ hai tay mụ lại mà bú lô`..n.
Đây nhé. Cái lô`..n đang còn nhộn nhạo vì cây gậy, cơn nóng chưa tan, các nơi còn râm ran nứng tức nên cụ vừa cho lưỡi vào liếm thì mụ đã chịu hết nổi. Mụ lăn lộn dấu cái lô`..n, song làm sao mà cản được cụ. Cụ phải dùng răng cắn chặt lô`..n mụ để đừng giãy bật ra rồi cụ vừa bú vừa ê a khen: ôi ngọt, ôi bùi. Mụ rủn cả người, rủn cả chân tay, cơ hồ kiến, sâu, ong, vò vẽ gì bu kín và xâu xé lô`..n mụ vậy.
Cụ nút, mụ giãy, hai chân khua ào ào mà lô`..n thì không thoát ra được nên càng bị cắn mút tê dại hơn. Mụ bảo: thôi, em thua rồi. Cụ lầu bầu trong họng: thua thì cũng phải để anh bú, hút hết cái nước nhờn trong lô`..n em đã. Và cụ xùng xục bú, nút, liếm, chờn chờn như xé lô`..n mụ ra. Mụ mệt quá, vứt oạch đít xuống và nằm chết dí để cụ làm sao thì làm. Cụ bú còn lết cái lưỡi rám vào khắp trong lô`..n, banh hai mép ra thụt thụt vào sâu. Cái thứ lưỡi cụ rám ồ đút vô kéo ra quện bao nhiêu là khí nhớt. Cụ tấm tắc nếm và nuốt.