Mụ kêu còn hơn đạp phải đinh, hay bị người cắt tiết. Mụ hét inh ỏi lên: sao lại có thứ lô`..n bị cào cấu muốn xổ tung lên vậy. Ôi chao, vậy mà cái ông nhà tôi chẳng biết làm cho tôi sướng như thế này. Cụ rất hài lòng, chêm vô: chưa đâu, còn phải qua một cầu nữa, mụ mới thấy hồn vía bay bổng hết.
Cụ vừa nói vừa móc, lại ghé luôn miệng vào mà liếm mút lên lô`..n mụ. Bàn tay với cái lưỡi như những ngọn lửa liu riu đốt tan những miếng thịt nơi lô`..n mụ, làm cho chúng sôi xèo xèo, bứt mình bứt mẩy mụ ra từng đoạn. Cụ bú lô`..n mụ và móc ngón tay như mái chèo làm cho lô`..n mụ hết dâng lên cao lại xẹp đổ xuống. Mụ càng hét lớn: ối, ông làm lô`..n em điên lên hết trơn.
Nước lô`..n mụ tràn vỡ ồ ạt, như tấm chắn phải nhấc giở vội tránh lũ làm bể chân cầu. Nó trôi tuồn tuột như cống, như con mương. Cả một vùng lô`..n mụ nhớp nháp lầy nhầy mùi khăn khẳn tanh lợm. Mụ lại kêu ré lên: nước lô`..n đâu mà lắm thế. Chưa bao giờ em thấy nước lô`..n chảy tồ tồ như vầy.
Cụ bắt tức cười, lại trêu: cái ông nhà bà có biết móc và bú lô`..n đếch đâu thì làm gì khiến bà nứng đến vỡ ộc lô`..n ra được. Người gì chỉ biết xài điệu cổ điển, nứng là leo lên đi..t lô`..n vợ bưng bưng, chả ra thống khoái gì hết. đi..t thế chẳng khác khảy ghét ở móng tay, có khi mụ còn thấy ngứa là khác. Phải vọc cho lô`..n điên đảo lên, rồi bú, rồi mút, liếm đến bao giờ mụ kêu lên thống thiết thì đi..t mụ mới sướng. đi..t một cái có khi sướng lây lan tận hai năm, mụ biết thế chứ.