Bà lắc đầu chán nản. Đúng là con chẳng giống cha, bố nó thì ranh vô cùng mà nó thì ngơ ngáo thế. Bà về kể lại cho chồng nghe. Ông đang đi..t bà, bà sướng hăng tiết vịt kể, ông nhấn buô.i` đâm lút cán, bà đánh rắm bịch bịch, ông bảo con cóc nó ho có giống như lúc này không. Mẹ thằng Cún bị kê tủ đứng nên dù lô`..n đang nứng bạnh ra cho chồng nắc cũng vỗ ồm ộp vào cánh tay cụ mà phê: cái ông này, ví von tầm bậy.
Cụ ông nghĩ liên miên chuyện nọ xọ chuyện kia làm thằng Cún càng thêm bực lòng. Nó nhìn cụ lăm lăm, nó muốn phun hết ý nghĩ của nó với cụ. Nó còn ức chị vì nó đi..t chị mà chị lại nhắc tới ông. Nó nghĩ ra hay là buô.i` nó đụ chị chưa sướng, nó tẩm ngẩm một hồi rồi e lệ hỏi bố: thày này, có cách gì làm buô.i` mình dài hơn tí nữa không.
Cụ nhảy nhổm trước câu hỏi lạ lẫm của nó. Cụ nhìn con trừng trừng. Thằng Cún chưa gì đã mồm năm miệng cười khai ra: hình như buô.i` con chưa đủ độ dài để đút sâu vào lô`..n chị ấy. Nên khi con giập đùng đùng mà chị ấy cứ nghĩ nhắc đến thày. Cụ ông cảm động quá nên lại tội cho thằng Cún của ông.
Cụ bảo: mày đừng mặc cảm. Đàn bà họ hay ỡm ờ vậy, mày có đi..t thủng lô`..n họ thì họ vẫn đá động đến người khác. Mục đích để mày đừng làm ông trời, chứ họ thích bỏ mẹ. Tao hỏi khi mày đi..t nó, mày thấy lô`..n nó thế nào. Thằng Cún mung lung quá, chẳng nhìn ra sự thể rõ rệt nên thỏ thẻ: ừm thì nó nhoi nhoi ngoáy ngoáy, đảo vung lên và nhồi như đạp chân côn xe vậy.