Thấy bố thân tình, thằng con hết còn ngượng, nên ngang nhiên đứng thẳng người lên. Thoáng cái, hình ảnh con đĩ chờn vờn hiện ra, thằng bé cố tảng lờ mà không được, nên bao nhiêu máu đều tụ xuống khiến khúc buô.i` dựng mẹ nó lên. Cụ ông mắng: cha tiên nhân anh, mới nói đến vợ là buô.i` đã hốt dựng lên rồi, chả trách.
Cụ nói vậy xong mới thấy hớ. Thì nó là con cụ, chẳng giống cụ sao được. Hồi cố ông còn sống, mới cho cụ đi..t một lần là về nhà, cụ cứ đeo cố bà như đỉa bám. Lúc nào cụ cũng lăn xả vào cố bà mà sờ vú. Cố bà vố ở quê, nên chỉ mặc yếm hở nách, hở sườn, cụ rúc vô là thọt tay vào măn cái vú dễ như bỡn. Cụ khoắng mẹ dữ tợn, khiến cố bà phải bảo: mày muốn làm gì thì hãy cởi hẳn yếm ra, cứ lằng nhằng thì rách mẹ nó mất.
Được lời như cởi tấc lòng, cụ tốc luôn yếm lên và dùng hai tay xoa cật lực lên vú mẹ. Cố bà nằm võng, cụ nằm đè lên trên, cụ vọc vú một lúc thì cố bà cứ thở ra thườn thượt, cụ càng xốc vào bú ùn ùn. Cụ bú một bên, xoa tiếp một bên, vần cái vú như vần cục bột. Cố bà cứ choãi người ra vì buồn, vì bứt rứt. Cụ ngậm đầu ti lôi ra sừn sựt, cuốn lưới vò cho đầu vú nổi cộm lên.
Cố bà có lúc xàng xê, trở mình qua lại để một bên đùi cụ lọt tõm vào háng mới chịu được. Cụ càng rúc mẹ hăng như con chó con, hấp tấp ngoạm, cắn, và nhay òm òm hai đầu vú. Cố bà thương con nên chẳng mắng, chẳng rầy, lại âu yếm xoa đầu con, chốc chốc lại hôn cái chụt lên mặt, lên trán. Cụ khoái tỉ, bíu chặt lấy mẹ, đẩy võng đưa quay tít rồi vùi đầu vào mà hít, mà hôn, mà sờ, mà bóp vú.