Cụ cũng mù tịt luôn. Trời sinh một cái lô`..n có thể đút vào được thì bị trở ngại mất rồi, buô.i` cụ lại thằn lẵng ra có lấy búa đập nó cũng không mềm lại được, ôi nguy khốn biết chừng nào. Cụ cũng đã từng thử kiểu núp gò mối với Nụ, nhưng đi..t mà phải căng đầu ra tưởng tượng khe mông Nụ như cái lô`..n, ôi sao mà khó khăn thế.
Dù cố thì cuối cùng cũng mửa thốc ra được, nhưng chẳng bùi béo gì. Trái lại, đi..t gỡ xong còn thấy lao đao tựa vừa bị mất của. Cụ cũng đã thử dùng hai vú Nụ mà đi..t cho tan cơn thì cũng chẳng hơn gì. Hai vú trầy trật để buô.i` chui lên chui xuống, nhìn cái đầu khấc loe ngoe nản làm sao. Thì ra chẳng thứ gì sánh được với cái lô`..n, vốn cổ điển nhưng đi..t lại đầy hứng thú nhất.
Giờ bụng Nụ thè lè một đống, bụng còn vượt cao hơn mặt. Đi đâu cũng khệ nệ như ôm cái lu, bụng lớn ra thì lô`..n bị thụt bớt còn bé tẹo. Muốn bú đút mặt vào đã khó còn nói chi ghé buô.i` vào bị cấn chạm vô cùng.
Cụ nghĩ bụng đành mượn hai mông Nụ mà gà buô.i` cho tạm đỡ, rồi sau đó thì ba hoa mượn cớ để lẻn sang con bồ mà đi..t tiếp cho buô.i` xả xui. Nghĩ vậy nên cụ gạ vợ: này đằng ấy, tớ mót quá, muốn đi..t đằng ấy mà lô`..n bị chắn mất. Thôi thì đằng ấy chịu khó cho tớ ghé tạm sau mông mà bắn đại cho xong. Chứ cứ dằng dai thế này thì tớ vỡ óc ra mất. Hôm nào đằng ấy đẻ đái xong, tớ phải trị thằng con một trận, sư nó làm cản trở bố.