Có hôm đang vòi vĩnh mẹ thì bất chợt cố ông về. Thấy cụ nằm tọt trên mình cố bà, cố ông hét lên: thằng mất dạy, mày vần bu mày thế à. Nát bố nó vú vê của bu mày còn gì, lớn tướng còn đòi bú với sờ. Cố quay qua cự cả bà mẹ: u mày cứ chiều nó thế để nó hư. Ai đời giữa nhà giữa cửa mà tốc áo xống ra cho nó nghịch thì còn ra thể thống gì. May mà mới đòi sờ vú, chứ nó đòi cái khác, chắc u mày cũng cởi cho nó sờ luôn.
Cố bà ức lắm, nên ngồi xốc lên, hất cụ ra. Vừa đuổi, cố vừa buộc lại yếm. Cố đứng xổng lên kèn cựa với chồng: ông ăn nói gì bậy bạ thế, nó là con, tôi đẻ ra nó thì tôi chiều. Ông có đau chỗ ấy đâu mà biết xót. Ông ngăn cấm con chẳng qua vì ông ghen với nó, ông muốn độc quyền mình tôi cho ông. Nói xong, cố bà giũ váy, toong toong đi vào nhà, sụt sịt khóc.
Cụ còn nhớ mãi dạo ấy nằm với mẹ mà sao cụ buồn tay buồn chân lạ. Hai tay đã quờ quạng lên bầu vú rồi mà miệng còn thòm thèm, phải vừa bú vừa nặn mới chịu yên. Khi cố bà xoay trở cho đùi cụ lọt vào háng, cụ thấy sao ấm áp thế. Đã thế, lại còn thứ gì êm như nhung cọ cựa dưới đùi, cụ thích chí vò ầm ầm thì cố cứ đưa tít võng lên.
Bây giờ trách móc con nào có khác gì cụ tự xỉ vả mình. Thanh niên nào mới nhớn mà chả vậy. Chưa đi..t thì thòm thèm, đi..t rồi càng miết mê cái lô`..n con gái. Chả có đâu ấm êm như thế, đi..t nó hứng lên thì nó cứ quấn chặt lấy mình. Cái lô`..n nó trèo trẹo lết lăn như ịn mớ bột, nó bót, nó xiết đầu buô.i` cứ như mỏ lết xiết bù lon.