Chị nằm nghĩ liên miên không sao ngủ được. Mấy bữa rồi không thấy cha con Cún sang. Họ đi đâu biệt tăm biệt tích. Chị lan man suy nghĩ hay là cả hai đã không còn nhớ tới chị. Thằng nhỏ con chị hồi này cũng lớn trọng, không còn ham bú như hồi nhỏ. Hai vú chị bớt sữa nên không còn cứng cựa như xưa. Chũng vẫn lớn, vẫn nặng nhưng không còn căng, cỗ quầng đã thấy có nếp nhăn một chút.
Chị tự hỏi hổng hiểu chị có sơ sót gì để khiến hai cha con nhà nó hổng mèng tới chị nữa. Hay là họ đã kiếm được con mẹ nào đẹp, trẻ và ngon lành hơn chị rồi. Con mẻ chắc là vú phải bự, lô`..n phải to vì hai cha con thường khoe với chị họ thích típ người như rứa. Mẹ họ, vú lớn, lô`..n bự thì khác nhau chỗ nào, bất quá cũng hùng hục bóp rồi đút cặc vô nắc ì ạch cho tới khi bắn mẹ nó khí ra là xong, chó có hiếm báu gì đâu. Mà sao đàn ông cha nào cũng mết thứ vú một ôm, đít một thúng hết nữa, hổng biết.
Chị nhớ lại đàn ông cha nào cũng dzậy. Mới lết vô đều khen chị ngon lành, nịnh còn hơn nịnh mẹ. Ỏn a ỏn ẻn làm bộ hiền lành, chỉ mong được chị cho rờ lên vú, bóp bóp cái lô`..n là mừng rơn hết lớn. Chừng được măn mó bú mút cặp vú và nút cắn cái lô`..n rồi thì xà lơ lần. Lâu lâu thiếu chỗ đéo, gá lại xục nắc như chó, mửa ra là lại đi miết một khi.