Hồi này, thằng Cún coi như ngang hàng với chị nên khơi khơi nói hết còn e dè nữa. Dù gì nó cũng nắc chị mấy lần rồi, đàn bà dù có lớn tuổi bao nhiêu mà để thằng nhỏ đụ thì coi như bậc em nó. Cho nên nó ăn nói băng băng. Chị cũng không cần lưu ý tới chỗ trịch thượng của nó. Đầu óc chị còn điều tra coi nó nói thiệt cỡ nào, chớ sao chị nghi nghi quá. Chị làm như lắng im nghe, để cho Cún thao thao bất tận, đùng cái chị chụp vô như chính mắt chị bắt gặp: thôi, cha nội xạo hoài. Bữa qua tui thấy cha lủi vô con nhỏ ở dưới xóm, tui ngồi chờ lâu miết, cha làm gì ở trỏng mà hổng ra.
Cún ta gãi đầu gãi tai tựa người bị vu oan giá họa. Nó gân cổ lên cãi: trời ơi, nói gì ác nhơn hổng biết. Con nào đâu, hay bà thấy ai rồi lộn là tui. Tui theo ông bà già thiệt mà. Chị thấy thằng quỉ này lấp liếm biết là nó dấu đầu lòi đuôi nên tấn công tiếp: cha làm bộ ngây thơ, mẹ họ, con nhỏ vú to một rổ, đít lớn một nia, tui thấy cha lết đi sau nó mà miệng há như chó.
Cún cố nhớ lại coi có theo con nào thiệt hôn mà tìm hoài hổng có. Nó làm găng nạt chị: dẹp đi mẹ, đừng nói tào lao, có con nào đâu, họa chăng có con cặc nứng này thì có. Mẹ họ, ông bà già bắt đi, nứng thấy tía, hăm hở lo mau dìa đụ bà gỡ, bà còn bắt bẻ lung tung.