Các cụ, các ông, các bà có nhìn thấy cũng hiểu thôi. Thì bọn trẻ nào có khác gì họ. Có khi thấy chúng xoắn xuýt sờ mó nhau, quí khách lại đâm chợt nhớ kỷ niệm ngày cưới của từng người. Chao ôi, chẳng gì sốt ruột bằng chú rể chỉ mong lễ nghĩa chóng xong để lôi thốc vợ vào buồng, lột phăng xống áo mà bóp vú cho đã.
Cố lờ mờ chẳng hiểu con trai cố liệu có đến nơi đến chốn gì chăng, hay là nửa đời nửa đoạn để con bé nó cười cho thối mũi. Trông mặt con cố thì cũng sáng láng đấy chứ, cố lại cất công chỉ dạy nó đủ điều, nó mà ngu ngơ thì đúng là ăn cám xú. O bế vợ mà không xong thì làm đếch gì ra hồn.
Cố trông cái Nụ chẳng phải thứ vừa. Bụng thỗn thện ra cả chum mà vẫn ngúng nga ngúng nguẩy, y hệt con mẹ nó. Cố phăng phăng nhận xét rồi mới nhớ bà ấy là xuôi gia, nhưng quả mẹ nào con nấy thật. Bà ta thích bỏ bu mà cái tật làm mặt dễ ngươi, song cũng chính vì cái chỗ nguây nguẩy đó mà cố mới mết.
Cố nghĩ bây giờ trở đi, hai họ đã trở thành xuôi gia, cố có đi lại tạt ngang hà rầm cũng chẳng ai ý kiến ý cò gì được. Chả lẽ xuôi gia không được phép ghé hỏi han nhau dăm ba câu, tiện thể thông báo cho nhau tình hình chồng vợ của con cái.
Nghĩ thế cố đã mừng húm, một công giải quyết được đôi ba chuyện. Mẹ thằng con trai cố đỡ bị cố quấy rầy, tha hồ ăn no ngủ kỹ, mỗi đêm cố chỉ phải nộp thuế xã hội cho mụ ấy một lần thôi, còn để mụ ngáo cho sướng mắt. Thế là “ đang đêm đội đèn đi đâu đó “, còn đi đâu nếu chẳng tót sang bên nhà gái.