Chỉ chờ có thế, mẹ cái Nụ nắm lấy hai bên cạp quần cố lôi ra. Con buô.i` cố bi nhốt giờ được thả ra nên bung một cái sựt. Bà xuôi phải vội nuốt nước bọt vì cái dạng hung hăng của khúc thịt thừa này. Cố ưỡn người lên cho buô.i` trông sừng sững hùng dũng hơn và bảo: sao bà xem được chứ.
Mẹ cái Nụ thẹn đỏ mặt, song ấp úng đánh trống lảng: dào, mới phục vụ bà ấy xong có khác, trông lừng lững như cột buồm. Cố vuốt dài con buô.i` cho nó vươn ra rồi bảo: chỉ được nước đoán mò. Vừa ăn mà còn vênh váo được như vầy, có họa là cặc ngựa. Bà xuôi nghe cố nói tỉnh bơ cái tên tục nên phẩy tay hét: gớm, hay hớm gì mà kêu đích danh cái của quỉ lên như thế. Nhà người ta gái góa mà nói chuyện buô.i` dái tỉnh bơ, chả nể nang gì sất.
Cố ông bẽn lẽn xin lỗi và chìa hai tay ra nịnh: ừ, thì đây nói đứng đắn, nào mời bà chị ngồi chỉ dẫn tiếp cho. Bà xuôi vén nhẹ váy ngồi lên, cảm thấy cái vật của cố đập giúi giụi vào đít mông bà. Cố lại lòn hai tay dưới nách để bóp vú mụ. Bà xuôi phải ngồi dạng hai đùi cho khúc thịt thừa của cố chèn vào chỗ háng chứ không nó vật vã bà đến điên mất. Ấy vậy mà buô.i` cố dài quá vẫn đội váy bà xuôi lên.
Bà xuôi được bóp vú lại và đầu óc lơ mơ vì khúc buô.i` cọ cạ dưới mông đít nên phun béng chút khí ra. Bà xuôi thấy sướng nên chống hai tay lên chân cố mà đùn cái đít bào lên phía trong đùi cố. Cố đang xoe hai đầu vú bà mẹ cái Nụ thì nghe ấm nóng ở đùi, cố biết bà xuôi phún đái ra rồi, song lại thấy nhờn nhờn nên hiểu là mụ nứng xón khí chứ chẳng phải xón tiểu.