Nụ ghim câu mẹ nói cẩn thận đấy chứ, nhưng bề gì cụ cũng là chồng, nhà người ta đã bỏ tiền cưới vợ, chẳng lẽ chồng lại chẳng được phép sờ soạng vợ hay sao. Thế nên, mẹ dặn thì dặn mà thương chồng vẫn thương. Hà huống chính Nụ cũng thích như thế. Vú người mang bụng chửa, sữa tạo gây lún phún buồn buồn, quả sữa lại cứng òm cũng cần phải nhờ anh ấy bóp nắn để cho nó vỡ ra thì sau con bú mới dễ. Vậy nên, cụ ỏn ẻn vài câu là Nụ gục ngay.
Tuy cô nàng không vén yếm lên cho chồng sờ, nhưng điều đó nào hệ trọng. Vượt lên tận ngọn hải sơn cao hàng mấy nghìn thước, đàn ông còn bò lên được, sá gì miếng giẻ mỏng che đôi vú đàn bà. Nên khi hai tay cụ luồn lọt vào áo sờ chạm hai vú thì Nụ thấy tan rã hết mọi sự thủ thế.
Cụ lại là tay lão luyện, bóp vú đã nhiều lần, vậy mà hai vú Nụ bị vê vẫn thấy lạ lùng, mới mẻ. Hai vú phòi phọp giữa các kẽ tay, máu tụ dần làm cứng lên nhanh chóng. Cụ ư ư trong miệng như chó vì hai bầu vú săn chắc của vợ, vê mãi hai đầu vú mà rít như còi. Tay sờ còn há miệng như chó dái, Nụ phải nhắm tịt mắt lại vì sự gờn gợn nổi dậy. Đến lúc nghe mát ở đầu vú, mở mắt nhìn thì thấy miệng cụ đang bú ngậm một bên vú, nước miếng trây trớt đầy. Nụ bàng hoàng nhận ra cái dại của mình.
Còn đang lơ mơ tìm cách gỡ thì cụ đã rối lên như con lật đật giật béng váy Nụ xuống và ôm khư khư lấy hai chân mà trầm trồ khen cái hĩm của cô. Cụ hít hà kêu ngon, ngon quá mà chả biết cái gì ngon. Và cụ lấy ngón tay ngoáy lên hai mu lô`..n khen tiếp: dầy quá, trông không khác chiếc bánh đỗ.