Nói rồi, cố ông vít ngực cố bà mà đâm ở háng như người vắt giẻ và đâm chuột. Cụ thấy đau lòng thương đấng sinh thành vô ngần. Tuy gương mặt cố bà không nhăn nhó méo xêch đi, song biết đâu cố ông giúi mạnh quá, cố bà có sao thì chết dở.
Nên bỗng dưng cụ khóc toáng lên. Cụ van vỉ cố ông: con lạy bố, xin tha cho mẹ con. Cố ông đang bơm sụt sụt, nghe léo nhéo thằng con, bực mình quát cật lực: mày có cút bố mày đi chỗ khác để ông làm ăn, hay là mày muốn ông giập nát mẹ mày. Đồ bú cặc, đéo biết ất giáp gì cả, ngu như con buô.i` tao.
Cố bà vốn thương con, nên cũng góp gom lời vào: không sao đâu con, bố giúp mẹ cạo gió, chứ có hành hạ gì mẹ đâu mà con khóc. Vừa nói, cố bà vừa xua tay như quạt, giục hối cụ quay ra: ra ngoài chơi đi, một lát xong, mẹ ra ngay.
Đến lúc này cụ mới vỡ lẽ là hai cố toa rập đuổi cụ chạy chơi để hai cố chiều chuộng nhau. Hèn gì, một cũng xua cụ đi nhanh, hai cũng xua cụ đi nhanh, dễ dãi, chứ không eo xèo như lúc khác.
Cụ thấy điên cái đầu. Người lớn có lắm trò thật chẳng ai hiểu nổi. Lúc xin rã lưỡi được đi chơi, nằng nặc chẳng cho; lúc chả xin thì lại thiếu điều ẩn vào lưng đuổi đi cho chóng. Dạo ấy, sao mà cụ ngu táo tợn. Biết đi..t gái rồi mà vẫn ngây thơ, nhìn thấy bố mẹ gần nhau mà nghĩ là bà bị ông nện.