Chả trách bây giờ thằng cún cũng ngu tàng trời. Nó ngơ ngơ như mặt lô`..n thiếu cặc, buô.i` thì thèm mà cố ra vẻ ngác ngơ. Cụ chửi nó nào có khác gì đàn hặc cụ, chả hiểu trong đầu nó tính toán mô tê gì, chứ trông cái ngữ im ỉm bề ngoài của nó, chưa chừng nó tẩm ngẩm tầm ngầm dám đấm chết voi lắm.
Bỗng dưng cụ thấy thương thằng nhóc. Tội nghiệp, mẹ nó mất sớm nên nó thiếu cái vú để sờ, nay nó lớn càng thèm bóp tợn. Đến cụ mà chừng một hai ngày không được bóp vú cũng thấy đầu óc mụ đi. Phương chi là thằng trai mới lớn.
Cụ biết rành là đêm nào cu cậu chẳng ngỏng buô.i` lên vì nghĩ bậy. Trò chưa được đi..t thì đã đành, còn ngo ngoe đút buô.i` vào lỗ lô`..n rồi là y như người nghiện đang thiếu thuốc. Bây giờ mà cụ tóm được con bé nào, tụt quần con nhãi ra nhứ nhứ trước mặt nó, thằng bé mà làm nghiêm được, cụ quyết đi đầu xuống đất.
Nghĩ vậy, nên bỗng cụ ôn tồn bảo với con: tao chửi để mày sáng mắt ra, chứ không phải tao ghét bỏ mày. Để rồi mai kia tao lại cho mày đi bận nữa, mẹ, tha hồ mà bóp vú, xoa lô`..n rồi lầm cho ngon lành con nhé.
Thằng cún ngạc nhiên khi nghe cụ tỉ tê. Nó tròn xoe mắt, không tin là bố vui đến thế. Mặt nó rạng lên, hai đồng tử nhấp nháy như sao xẹt. Cụ ông lại tưởng con nghe đến lô`..n đã nẩy cơn nứng nên đủng đỉnh cười: sư bố anh, mới nghe nói đến đàn bà, mắt đã sáng bừng, trông hay chửa.