Thằng con cụ ngẩn tò te, chẳng hiểu ngọn ngành. Nó trố mắt lên nhìn cụ, cụ nguôi dần đi. Cụ chẳng dám bộc bạch với con nỗi niềm tâm sự mà chỉ mắng mỏ nó: mày bú thế thì hỏng bố nó vú người ta còn gì. Phải nương nhẹ bộ ngực đàn bà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chứ mày ví như cái giẻ, thì chó nó có sẵn cho mày làm choe choét hẳn. Vả lại, còn phải để dành, “ tích cốc phòng cơ…”, mày chực phang cho sạch sành sanh thì vú đâu mà bú, mà vo vê nữa.
Cụ nói huyên thuyên, liên chi hồ điệp, thằng con hiểu ra ngay. Vậy là cụ biết tỏng tòng tong nó lánh cụ để làm gì rồi. Nó cười cầu tài, ấp úng thưa với bố: con cũng muốn nương nhẹ lắm, nhưng khi con ngậm vú chị ấy thì chị cứ đòi con bú giựt cho mạnh, chị bảo có thế sữa mới ra tiệt không làm chị đau nhức vú.
Thì ra con bé cũng giàng trời. Trách gì con cụ mới xục như chó xục mẹ. Bất giác cụ buột miệng đề nghị với Cún ta: bữa nào anh để cho thày thử con bé một phùa xem sự thể ra sao. Nói xong, cụ mới thấy hớ, ai đời làm bố lại đi giành giựt gái của con, xong Cún đã bảo ngay: có gì đâu bố, cô ấy là của riêng ai đâu. Bố cứ tự nhiên, miễn là bố cứ coi như con chẳng có liên hệ ruột thịt gì với nhau cả.
Rồi như người rành rẽ hết mọi chuyện trong nhà bên đó, Cún bày vẽ cho cha: từ ngày con quen với chị ta, chẳng bao giờ chị khép gài cửa cả. Bố cứ lẳng lặng vào, trưa nào chị cũng lăn kềnh ra ngủ. Bố vờn vờn nhè nhẹ lúc đầu lên vú cô ta, càng làm giống thằng nhóc thì chị ấy càng ít để ý.