Dềnh dàng mãi, hai bố con mới dứt nổi để ra về. Chị không quên nhắn nhe mời cả hai bố con mai lại sang nữa nhé.
Sau bữa trưa, hai bố con cùng dự chung một tiệc, Cún tự bảo với cậu: này, chớ có giạn có hờn, chớ có ghen có tức. Đã chui chung với nhau vào một cái lỗ thì cố mà nuốt nỗi cay nỗi đắng hòa chung. Than với ai, phiền với ai bây giờ.
Vậy mà lòng Cún lúc nào cũng hừng hực lửa. Cậu chửi văng tê bọn đàn bà mất dậy, quả thật hết sức hàm hồ, song không vặc inh như thế thì cậu không chịu nổi. Cậu bứt đầu, bứt tóc, như muốn lôi xểnh chúng ra, định vặt cả lông dái, cắt phăng mẹ nó buô.i`, vứt cho chó nhá, để làm đéo gì cho buồn.
Cậu hận là cậu đến với chị trước, tận tình săn sóc vỗ về chị, vậy rồi bố lại nẫng cái lô`..n chị đầu tiên, làm sao cậu chẳng cáu. Tiên sư chị, lô`..n đã thúi hoắc ra rồi mà còn tiếc cậu, giá cậu bú vú mà chị cũng õng ẹo làm như với bố thì có phải cậu đà đè sơi tái chị luôn không. Đằng này cứ ưỡn bố nó vú lên cho cậu ngậm, cậu nhằn, mà lô`..n thì để cho rêu phong, mạng nhện đóng đó.
Đúng là cậu ngu. Đàn bà như cái ống phong, gậy đã thọt vào rồi thì ngứa ngáy liên tục. Vậy mà cậu luôn chơi trò “ văn nghệ “, mả mẹ nó nên mới bị phỗng tay trên. Cậu định vứt toẹt chị ra khỏi mắt, đếch cần sang nữa, song nghĩ đi nghĩ lại, không ton ton bò sang thì lấy đếch đâu vú mớm để sờ. Lại nữa, lúc này cái lô`..n đó chóp chép, mẹ kiếp, cậu chẳng chơi thì để nó thối mốc ra à.