Tâm trạng nửa bực, nửa không khiến cậu dùng dằng không dứt khoát. Trưa qua lâu rồi mà cậu vẫn ngồi nhà. Cũng may hôm nay cụ ông đang đi tìm bà lão nào chẳng rõ, chứ hớ hênh bỏ chị thế này, bố lại sang đi..t chị thì hỏng bét hỏng be.
Thế là cậu vùng vằng mò sang với bộ mắt chết đâm như sắp cà khịa đánh nhau với ai tút xuyt Cậu hầm hầm đi vào, chi nhỏn nhoẻn: sao đằng lâu sang thế, làm người ta chờ thấy mồ. Miệng chị dẻo quẹo, lời nghe đả đớt, song cậu lại bực thêm: chờ chờ cái con củ cặc. Chị chờ đéo gì tôi, chị chờ buô.i` ông cụ thì có.
Chị như từ từng trời cao rớt uỵch xuống. Chị trố mắt ngạc nhiên, hay là thằng bé gặp phải cái lô`..n bệnh đầy mủ nào mà quạu quọ sảng. Nhưng chị cũng cố nuốt giận vồn vã: sao thế, bỗng dưng ấm đầu à. Vào đây chị đền cho.
Cún bắt được cái chứ “ đền “ của chị, vớ ngay luôn làm cớ: nhớ là đến đấy nhé. Tôi bảo gì phải làm, không thì nghỉ chơi luôn. Biết rõ thằng nỡm lên cơn động cỡn, nhưng vốn chị tài lực có thừa, chị đếch sợ. Chị bảo: đền thì đền, đã sao.
Nói xong chị dơ cả hai tay về phía Cún ngọt ngào dỗ: nào lại đây, chị thương. Thằng nhóc con chị bú no đã ngủ xạng chân ra, nên trước hai cái vú đung đưa, Cún nhảy phóc vào vừa vần vừa gặm i a như chó. Cún gặm oành oạch, giựt muốn vỡ vú chị ra, tay chồm chồm véo vào đầu quầng ột ột. Chị im cho thằng chó làm gì thì làm.