Đãi thằng Cún bữa la xiết xong để hắn bớt càu nhàu, nhấm nhẳng như chó dái, chị nằm thênh thang thụ hưởng sự sướng khoái còn rân rân trong người. Thằng bé thế mà cũng đầy võ nghệ, nó đi..t chị tuy chưa tuyệt nghệ nhưng cũng làm cho chị tạm thấy hả hê. Chỉ phải buô.i` nó hơi bé, so với lô`..n chị thì chưa khớp tí nào, nhưng chị chiều nó hơi khép tí ti cặp đùi lại thì cũng thấy cạ cạ vào bim.
Của đáng tội, thằng bé nó ghen, trò con trai mới lớn ghen tuông, trông tay nào cũng bí rị như bị táo bón. Nó làm ra vẻ anh hùng, nhặng xị, tưởng là giết ai thì giết được ngay, chị biết thừa cái trò vặt đó. Nhưng chị vẫn giả tảng xem nó như chồng chị, ban cho nó chút quyền hành để nó hãnh diện mà thôi.
Sư nó chứ, cái thằng chồng mả mẹ thiệt sự của chị nó còn cô hồn gấp vạn lần thằng Cún mà chị còn coi như pha. Nó mà lên cơn nứng dái ấy à, lô`..n chị chưa kịp dâng là nó vặt sạch không còn một sợi lông ngoe làm thuốc. Chị mà cự nự là nó véo lô`..n chị muốn rách bươm ra, vừa véo vừa thụi, đau thấu ông bà, ông vải. Chị cáu định sửng cồ thì nó vặt luôn vú chị và chõ mồm vào cắn bỏ mẹ. Có lần chị tưởng đầu vú đã rụng mất tiêu, máu chảy nhỏ giọt.
Chị khóc bù lu bù loa, nó nạt thêm: mày không đi rửa băng thuốc còn nằm đó i ỉ, ông lại đạp vỡ bố nó lô`..n luôn ra bây giờ. Thế là chị lồm cồm dậy, bê cái vú bị thương vào rửa lấy rửa để. Cha mẹ ạ, chỉ rửa bằng nước lã thôi mà nó xót muốn điếng.