Chị mỏi người quá, giống vừa bị ai lấy chày đập vỡ các khớp xương. Còn cụ thì đấm huỳnh huỵch vào lưng kêu: ôi, ôi, đau quá. Cún ta há hốc mõm thở rốc, ngáp ngáp như chó hóc xương. Cả ba trông thê thảm như chiến hào sau tan trận.
Chị nằm lim dim nhìn thằng Cún gục ngủ bên cạnh chị. Mồm thằng bé há hốc, dãi chảy sủi bọt hai bên mép, thở phì phì như bễ lò rèn. Trông thằng bé thảm não làm sao, giờ giá chị có lấy lửa đốt lông dái nó, chắc nó cũng không cựa quậy, kháng cự nổi. Đàn ông chỉ được cái nước ấy, thấy đàn bà thì xun xoe như gà trống gặp gà mái, leo lên mình gái rồi thì nhắm mắt nhắm mũi đi..t phăng phăng. Có bao nhiêu sức lực phạng ra hết, co đầu, rụt cổ như người vác đá leo núi, đến khi hứng lên thì vặt vú đâm lô`..n như đánh vật, trợn trừng trợn trạo giập phành phành, có bao nhiêu gân cốt dồn hết vào đầu buô.i` mà đi..t. Quậy đùng đùng sợ ai dành mất, đảo người, ngoáy đít, đánh mạnh đánh mau, vũ phu, tàn nhẫn, chẳng nể kiêng vóc dáng đàn bà.
Nắc liên chi hồ điệp, làm nát bấy cả vú, trẹo trọ cả lô`..n, ọp ẹp như cột nhà sắp gãy, rồi chẳng nói chẳng rằng mửa ộc cả ra. Mửa như mưa xối, mửa thấy trăm ngàn vì sao, gối lỏng lưng vẹo, vậy mà vẫn tiếc rẻ giụi thêm giụi nếm, quần mấy bà nhão nhoẹt người đi. Giụi đến khi không còn giụi được nữa mới chịu gục xuống, buô.i` mềm oặt nép vào giữa lô`..n bà, khí nhoét nhoe thấy mà gớm. Chẳng còn nhấc nổi người ra nữa, các bà đã phải chịu tảng đá nặng đè lâu oải, giờ lại phải hít ngửi thêm mùi mồ hôi chua lòm, lợm giọng đáo để mà vẫn ráng chịu.