Giận quá, chị cắn buô.i` thằng Cún một phát. Hẳn nó đang tơ lơ mơ được đi..t người nào đó, bỗng bị nhói nơi dái, nó ngồi thót lên. Thấy miệng chị còn đang ngồm ngoàm cạp buô.i` nó, thằng Cún hét lên: chị làm cái mả mẹ gì vậy. Sao khi khổng khi không vớ lấy buô.i` người ta mà cắn. Chị tẽn tò, mà cũng gân cổ lên cãi: cặc dái gì dơ như hủi, khí mặn chua lòm lòm. Thằng Cún ức chửi toáng lên: đồ mặt lô`..n, dơ dáng dạng hình còn quạc mồm ra mà nói. buô.i` ông dơ thì dúng cái mõm chó của chị vào bú mút làm gì, còn chê ỏng chê eo. Mẹ dơ như hủi mà ông phạng vào lô`..n thì ôm nắc lấy nắc để.
Thằng Cún vẫn nghĩ về thành tích vừa rồi nên coi khinh chị ra mặt. Như bị rê bó lửa vào chân, chị chồm chổm lên: dào, buô.i` mày đéo gãi ngứa được lô`..n nẫu, chẳng qua nẫu thấy tội nghiệp nẫu hơi kẹp háng lại, mẹ đã chẳng cám ơn còn ra mặt ta đây. buô.i` dái như thế họa chỉ có đi..t con nít là vừa. Chả bù với bố mày, già mà buô.i` dài bự xự, thế mới đi..t nhầy nhụa lô`..n người ta ra.
Thằng Cún tối tăm mày mặt như bị cú chưởng vào tim. Nó ôm ngay ngực, nước mắt ràn rụa. Nó đuổi chị như đuổi tà: mày có cút bố mày đi, không ông cạp đứt lô`..n bây giờ. Chị hãi quá, không dè sự lỡ mồm tai hại đến vậy. Chị xun xoe: ấy, tớ nói chơi thôi, đằng ấy đừng nóng. Đằng ấy mà đi..t tớ không hài lòng thì ai đi..t tớ ê lô`..n nổi.