Thằng Cún thích chí vì đã hạ gục chị. Nó nhìn miệng chị tèm lem mà bảo: gớm, miệng gì nhóp nhép như cái lô`..n. Chị chẳng thèm trả lời nó mà lấy khuỷu tay chùi chất khí của nó ở miệng và một tay thì rứt cái nút chai ra. Chị vừa kéo cái nút chai thì ở đầu đút vào lô`..n chị cũng nhễu dài chất khí lô`..n lẹp nhẹp, có nhằng có sợi.
Nước mắt chị ràn rụa cả ra. Sự uất ức làm chị khó chịu. Chị vùng vằng ngồi dậy, bỏ khỏi giường đi thẳng một mạch vào sau, ọe ọe rất to. Bà cụ nghĩ là chị bị trúng gió nên thất thanh hỏi: mày bị đau hả Hai. Lấy dầu xức mau đi, kẻo ngã ra đó bây giờ. Chị cố nói cho mẹ chị yên: không sao đâu má, con bị nhợn chút thôi. Tiếng còn, tiếng mất như bị ai bóp cổ bóp họng chị lại.
Cún nằm đợi chị trở vào. Thấy bộ mặt hầm hầm, Cún biết là chị sắp chửi. Đúng vậy, chị chỉ trỏ vào mặt Cún: mày cút khỏi đây ngay, từ nay cấm cửa léo hánh tới. Chị nói mà chực vớ cái gì để lao vào Cún, thằng nhỏ hoảng hồn phóng giò chạy, quên cả vơ quần áo nữa. Nó cứ để buô.i` dái lông nhông vậy mà tót về nhà.
Chạm vào cụ ông vừa đi đâu về. Trông thấy con, cụ vỡ lẽ ngay. Cụ hỏi: có phải mày vừa làm cái đéo gì để con bé nó rượt không ? Mày ngu đếch biết gì sất, đàn bà có cho mày đéo rồi mà mày làm mất tự ái họ thì cũng hỏng bét ngay. Sao dại thế con, bố trông cái lô`..n con bé cũng ngon đấy, sao mày không o bế, giữ gìn. Chắc mày lại làm lô`..n nó đau nên nó mới quặc lại chớ gì. Để đó thầy sẽ sang tìm cách giảng hòa cho. Bận sau chớ có ngu như thế nữa.