Đi bên cạnh, cụ bà cứ giúi ngực vào, cụ ông thảm não vì chẳng thấy thịt thà gì hết mà lùi xùi chỉ có một vệt lủng lẳng như miếng giẻ vắt vai. Cụ đã định lảng ra, nhưng cụ bà vớ được như tóm được của nên giữ lấy giữ để.
Hai cụ đưa nhau về nhà cụ bà. Con cái đi làm cả, nhà vắng vẻ chẳng khác chùa bà đanh. Cụ bà vừa kéo cụ vào nhà trong là ôm chầm lấy hôn bằng thích. Cụ hôn rất điệu nghệ, mồm mớm nhau tựa chim cu mớm cho nhau. Cụ ông đứng đực ra, mặc cho cụ bà biểu diễn tài nghệ. Cụ bà mút môi, mút lưỡi, thấy cụ trơ ra nên quạc: bộ hết tình tứ rồi hả.
Chả chờ cụ ông nói năng gì, cụ bà chộp luôn vào háng mà phán như quan tòa: để xem tài vật ra sao mà người ngây như phỗng. Ai dè nắm được cây gậy thịt của cụ ông rồi, cụ bà mới ngã ngửa ra rên như sấm: ối, chao ôi, sao mà dài và nhạy thế. Cụ ông đang xìu như cái dẻ rách, cũng quác miệng lại: bà chớ chọc nó mà mang họa. Con gái mà đằng này chọt vào còn kêu cha kêu mẹ, thứ bà được mấy hơi, mà đòi khám với kiểm tra.
Bà lão toét ra cười nịnh: có thế chứ. Lâu nhịn thì giờ vớ phải cọc thép mới bõ, thế là tôi có con mắt tinh đời đấy nhỉ. Cụ ông ngầm trong bụng: ừ thì tinh đời, tí nữa ông đi..t văng tê mới kinh. Rồi chả gì cũng vào lỡ hang cọp rồi thì cũng phải vuốt bụng mà chơi. Cụ ông diễu lại bà lão: nào bà đã khám tớ thì giờ để tớ khám lại coi của nả của mụ ra sao. Vậy mới công bằng chứ.